Gần đây Lưu Trì đang tìm việc làm. Hắn không phải người chịu được rảnh rỗi, ngay cả lúc trước bị bệnh, đến tận sau khi thực sự không còn biện pháp hắn mới bắt đầu tĩnh dưỡng. Hiện tại ma xui quỷ khiến có thể đu đưa, hắn đã cực kỳ cảm kích, càng không muốn làm một người vô ích. Nhưng lý lịch hiện tại của Lưu Trì thật sự không rõ ràng còn hơi “không đẹp”, một đứa con hoang không ai dạy bảo, dù là anh em bạn dì cũng không có, sau khi tụng xong cưỡng chế giáo dục bắt buộc thì không đụng vào sách vở nữa. Đã như vậy, cho dù Lưu Trì vốn tốt nghiệp đại học chính quy cũng thành công cốc, không có giấy chứng nhận, tất cả uổng phí hết. Theo như Lưu Trì nhớ thì trước đây hắn chẳng qua cũng chỉ là làm việc vặt quanh đó, làm nhân viên phục vụ chỗ này một ít, làm nhân viên thu ngân chỗ kia một ít, Lưu Trì suy nghĩ mãi, vẫn muốn đi học một nghề. Thân thể O dù làm thế nào cũng không có kháng tạo như A, nghĩ tới nghĩ lui, hắn đi theo con đường học bánh kem Tây Âu. Tâm tính hắn rất tốt, tạo quan hệ tốt với thầy dạy siêu nhanh. Thầy dạy hắn cũng là O, 60-70 tuổi còn đang hưởng thụ cuộc sống độc thân tiêu sái, chơi rất thân với hắn. “Nếu không phải tôi tận mắt nhìn cậu nhập học cũng không dám tin cậu học nhanh như vậy… Tại sao lại muốn học cái này?” Lưu Trì đặt khay nướng trên tay xuống, cười nói. “Không phải em có duyên với thầy mới đến học kỹ thuật sao ạ.” Hắn mỉm cười đánh trống lảng. Không cần nhắc tới chuyện hắn còn muốn bù sinh nhật cho người nào đó. Trước đó vài ngày hắn mới biết Đinh Lăng đã không tổ chức sinh nhật hơn mười năm, hắn thiếu nợ Đinh Lăng mười lần sinh nhật. Hắn phải xin lỗi người ta. Dù thế nào, cũng nên thổi nến lần nữa chứ.