Âu Dương Thiên Thiên đi về phía trước, cô theo lối mòn của đường dẫn dần tiến lên đỉnh của sân khấu, trong sự cổ vũ reo hò nhiệt tình của tất cả mọi người, cô cười một cách đầy xinh đẹp.
Âu Dương Vô Thần cũng bắt kịp từng bước chân của bạn diễn, anh rải bước một cách đầy tự tin, khuôn mặt dù không tỏ ra bất cứ biểu cảm nào nhưng lại làm nhiều người phụ nữ bên dưới hét tới điên cuồng.
Hai người đi một vòng sân khấu rồi tách nhau ra, đứng vài giây ở hai bên cánh, tùy tiện tạo dáng để báo chí chụp hình.
Đứng trước muôn vàn ánh đèn flash, Âu Dương Thiên Thiên không tỏ ra lúng túng, nhưng nó lại cản trở cô trong việc giao tiếp bằng mắt với Âu Dương Vô Thần phía bên kia.
Hai người chưa từng tập dượt với nhau, nếu mà đi sai cách, hoặc chỉ là chậm 1 nhịp thôi, buổi biểu diễn này sẽ hỏng bét.
Vậy nên, cô thừa cơ tạo dáng, đưa tay lên vuốt tóc mình lên mang tai, rồi nhanh chóng nhìn qua bên Âu Dương Vô Thần, đúng lúc đó, bắt gặp ánh mắt của anh nhìn lại.
Nhẹ nhàng cúi đầu nhưng thực chất là ra hiệu với đối phương, Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, quay người 1 vòng, sau đó bắt đầu tiến về giữa sân khấu.
May mắn là Âu Dương Vô Thần lại hiểu được ẩn ý của cô, anh để ý và căn chuẩn thời gian, rồi cũng đi về chính diện sân khấu.
Hai người bước từng bước đều nhau, cho đến khi chạm mặt, độ khít hợp đến hoàn hảo.
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên muốn xoay người về phía khán giả để tiện kết thúc phần trình diễn, nhưng đột nhiên Âu Dương Vô Thần lại đưa tay lên, trước cô một bước, ngăn cản hành động ấy lại.
Anh đặt tay lên eo cô, sau đó kéo lại gần mình. Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cô vẫn mau chóng đặt tay mình lên vai anh, để phù hợp với động tác.
Hơi nghiêng đầu, cô nhỏ giọng lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, anh đang làm gì vậy?
Người đàn ông chớp ánh mắt đen láy nhìn cô, đáp:
- Cô là người tạo ra buổi biểu diễn này, nhưng hình như lại quên mất một cái gì đó rồi.
Riêng anh thì vẫn nhớ rất rõ điều đó, bởi vì... anh đã tận tai nghe thấy sự thay đổi mà nhân viên nói với anh. Và điều mà Âu Dương Vô Thần đã nghe thấy, thì.... tuyệt đối không thể nào quên được!
Dứt lời, người đàn ông nghiêng đầu, thân thể hơi cúi xuống, cùng lúc đó, nhẹ nhàng hạ miệng mình lên đôi môi đang hé mở phía đối diện.
Trong ánh đèn xa hoa của sân khấu, và hàng ngàn con mắt đang chiếu thẳng đến, điều mà hai con người nào đó đang làm, là sự kích thích cho tiếng cổ vũ phía bên dưới, càng ngày càng lớn!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
71 chương
12 chương
50 chương
44 chương