Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 509
Không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ về vấn đề nào nữa, Bạc Tuyết Cơ dang tay muốn đẩy Âu Dương Thiên Thiên xuống dưới. Thế nhưng, đúng lúc đó, bước chân của bà ta đột nhiên bước hụt một bậc thang, khiến cơ thể bị mất lực cân bằng, trực tiếp ngã về phía trước. Theo bản năng, bà ta hét lên:
- Aa.
Âu Dương Thiên Thiên hoàn toàn không hay biết gì về việc đang sắp xảy ra với mình, cô bước tiếp xuống cầu thang, lúc này, chợt nghe thấy tiếng thét từ phía sau, cô liền xoay người nhìn lại.
Thế nhưng, khi còn chưa kịp định hình có chuyện gì đang xảy ra, thì một thân thể đã ập tới trước mặt cô. Người của Bạc Tuyết Cơ ngã nhào vào người của Âu Dương Thiên Thiên, tạo thành thế đỡ lấy nhau, khiến cả hai người cùng ngã xuống phía dưới.
Lăn vòng cả một đoạn các bậc thang, người cô bị va đập vào các góc cạnh sắc nhọn, Âu Dương Thiên Thiên không thể nhận ra bất cứ chỗ nào trên bản thân mình nữa, cho đến khi cả hai người đổ ầm xuống sàn nhà và tách ra hai bên.
Âu Dương Hạ Mạt đang đứng nhìn thấy được cảnh này, cô ta hoảng hốt chạy đến gần Bạc Tuyết Cơ, hô lên:
- Mẹ!
Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ chớp mắt, khắp người cô đều tê liệt, hầu như không thể cảm nhận được thứ gì nữa. Thậm chí cô còn không thể cử động các chi trên cơ thể, cảm giác như từng phần của người mình đã rã rời.
Đúng lúc này, Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Chấn Đông cùng lúc đi vào, cả hai đều nhìn thấy điều đang xảy ra trước mắt.
Thế nhưng Âu Dương Vô Thần mới là người phản ứng nhanh hơn, anh chạy ngay đến chỗ của người con gái, quỳ xuống đỡ lấy đầu cô, gọi với giọng đầy lo lắng:
- Thiên Thiên.
Cô gái thở dồn dập từng hơi nặng nề nhìn anh, khó khăn mở miệng đáp:
- Âu Dương.... Vô Thần.....
Người đàn ông nhìn cô, run rẩy hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì với em vậy?
- Tôi...... - Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, không kịp nói hết câu, đã có cơn đau nhức từ cơ thể truyền đến.
Rồi sau đó, cô cảm nhận có một dòng nước ấm chảy xuống mang tai mình, không cần suy đoán, Âu Dương Thiên Thiên cũng có thể khẳng định nó là gì rồi.
Lúc này, từ bên cạnh truyền đến tiếng của Âu Dương Hạ Mạt:
- Ba, mẹ chảy máu rồi. Phải mau đưa mẹ đến bệnh viện thôi.
Mí mắt Âu Dương Thiên Thiên nặng trĩu, cô nhẹ đảo tầm nhìn một vòng xung quanh.
- Ba phải làm gì đó đi.
- Ba!
- Gọi cấp cứu. Nhanh lên.
- Thiên Thiên, con có làm sao không?
- Thiên Thiên.
Trong những tiếng la hét, Âu Dương Thiên Thiên không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa, hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là một vũng máu dưới chân của người phụ nữ nằm cách đó không xa.....
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương