Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 484
Nghe câu trả lời của Vivian, tất cả những người có mặt ở đó đều ngạc nhiên, ngay cả Âu Dương Thiên Thiên và đám người Mã Nhược Anh cũng phải giật mình nhìn lên. Thậm chí là Stefan, Elena, đều tỏ ra sững sờ trước quyết định của cô.
Và rồi..... "bùm"... tất cả mọi thứ nổ tung trong đám đông, người này nhìn người kia, trở thành một chuỗi dây chuyền phản ứng hóa học, làm bùng lên những xôn xao khó hiểu.
- What"s happening? What is the queen saying?
(Chuyện gì đang xảy ra? Nữ hoàng nói gì vậy?)
- I don"t know. She doesn"t seem to want to get married.
(Tôi không biết, Cô ấy dường như không muốn kết hôn nữa.)
- What the hell is going on?
(Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?)
- Does she think marriage is a joke?
(Cô ta nghĩ hôn nhân là một trò đùa sao?)
- Does she not know what she is saying?
(Cô ta không biết mình đang nói gì à?)
- She is a queen, this is crazy.
(Cô ta là một nữ hoàng, điều này thật điên rồ.)
....
Vô số những lời xì xào bán tán vang lên, hầu hết những khách mời đều thắc mắc về câu nói của Vivian, bọn họ đều không hiểu ý nghĩa của việc cô ấy từ chối ngay trong hôn lễ là gì.
Những cận vệ của Vivian cũng bất ngờ không kém với quyết định của cô, bọn họ muốn tiến lên để nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Sophia cản lại.
- Don"t do anything. Let the queen do what she wants, we must not interfere.
( Đừng làm gì cả. Hãy để nữ hoàng làm những gì cô ấy muốn, chúng ta không được can thiệp vào)
Người phụ nữ đứng bên cạnh cô tỏ vẻ lo lắng, nhíu mày nói:
- But... Sophia,...
( Nhưng mà... Sophia,...)
Không để người phụ nữ nói hết, Sophia ngay lập tức cắt ngang, lên giọng kiên định:
- Just do as I say, everything.... I will be responsible.
( Cứ làm theo lời tôi nói, mọi thứ.... tôi sẽ chịu trách nhiệm.)
Dứt lời, đám cận vệ nhìn nhau rồi quyết định lui về phía sau, không tiến lên nữa.
Sophia cũng chậm rãi thu tay về, cô nhìn Vivian, trong đầu thoáng qua lời nói lúc nãy của cô.
"Thứ mà mẹ ta luôn tìm kiếm, chính là.... quyền làm chủ của một nữ hoàng".
Vivian đứng lặng người trước những tiếng xì xào bàn tán phía dưới, khóe miệng cô đột nhiên nở nụ cười, dường như đang cảm thấy thỏa mãn.
Đúng vậy, thứ mà mẹ cô luôn muốn có, thứ mà bà ấy đã từng cho cô, chính là... quyền tự quyết cuộc sống của mình, là quyền được tự do làm điều bản thân muốn. Cả cuộc đời của bà, đã bị quyền lực trói buộc, phải đi theo lối mòn, không thể làm khác được, đến cuối cùng, còn bị buộc phải làm theo lời của cô, không được một lần tự làm chủ số phận.
Bà ấy tìm kiếm sự tự do hàng chục năm trời và cuối cùng cũng biết, chính ngai vàng mới là thứ đã giam cầm bà, nó đã nhốt bà ấy trong chiếc lồng của quyền lực.
Và phải đến tận bây giờ, Vivian mới hiểu ra được điều đó. Cô không thể đi vào vết xe đổ của mẹ mình được. Cô phải.... có được quyền tự quyết cuộc đời mình!
Người đàn ông nhìn Vivian với ánh mắt bình tĩnh, lên tiếng hỏi:
- You are doing a stupid thing, you known?
(Cô đang làm một điều ngu ngốc đấy, cô biết không?)
Vivian cười mỉm, đôi con ngươi cô sáng lên sự kiên định, chậm rãi đáp:
- I don"t think so, because, I"m a queen. No queen does anything stupid.
(Tôi không nghĩ như vậy, bởi vì.... tôi là nữ hoàng. Không nữ hoàng nào làm chuyện ngu ngốc cả.
*Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực ra nhiều chap nha mọi người*
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương