Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 469
- Cuộc hôn nhân này có lợi với gia tộc Weithemer, và đương nhiên nó cũng có lợi với tôi. Hoàng gia Anh là một nơi nguy hiểm, tôi tuy đã không còn người thân nhưng vẫn có những cận thần liên quan đến hoàng thất, đến những thế lực muốn chống đối lại tôi. Việc kết hôn với Harold, sẽ khiến cho ngai vàng của tôi vững chắc hơn, hậu thuẫn cũng lớn mạnh hơn, một cuộc giao dịch mà có thể đảm bảo tương lai bản thân an toàn như vậy.... thì tại sao lại không làm chứ?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt nhìn Vivian, cô mấp máy môi, gọi nhỏ:
- Nữ hoàng....
Vivian cười nhếch môi, nói:
- Đúng như cô nói, phụ nữ chỉ có thể mặc váy cưới và kết hôn một lần, nên trong ngày như thế này sẽ phải rất hạnh phúc, nhưng mà.... tôi không thấy hạnh phúc, nên mới không thể hiện. Tôi cũng không muốn tự lừa dối bản thân mình để tỏ ra vui vẻ với người ngoài. Ai cũng biết mục đích của cuộc hôn nhân này, thế thì tôi còn giả vờ làm gì chứ? Huống hồ, một nữ hoàng như tôi, tại sao lại phải thay đổi tâm trang để làm vừa lòng kẻ khác? Tôi không cần.
- Tôi làm điều này là vì bản thân tôi muốn, vì tôi thích, tôi không tỏ ra hạnh phúc nhưng tôi thấy thỏa mãn, và hài lòng với quyết định của mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô há miệng thật lâu nhưng lại không nói được gì thêm nữa, cô cắn môi, nhìn Vivian bằng ánh mắt không chấp nhận được.
Rốt cuộc, quyền lực.... là thứ có quyền năng lớn đến mức nào, lại khiến một người được cả thế giới kính nể gọi là "nữ hoàng".... thà phụ chính bản thân chứ nhất quyết không muốn phụ nó?
Một người đứng trên nơi cao ngất ngưỡng khiến người khác phải ngoái nhìn, lại vì hai chữ "quyền lực" mà hi sinh hạnh phúc của bản thân, đây là cái khái niệm gì chứ? Nó có giá trị hơn cả tình cảm của con người sao?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, trước cái được gọi là "hài lòng với quyết định của mình", cô lặng lẽ lên tiếng:
- Tôi hiểu rồi.
Vivian chớp ánh mắt bình tĩnh, cô liếc nhìn Âu Dương Thiên Thiên, bỗng đưa tay đặt lên vai cô, nói:
- Thiên Thiên, sau này rồi cô sẽ biết, người phụ nữ, khi tham vọng một thứ gì đó trên đời, sẽ muốn chiếm đoạt nó đến mức nào. Tôi là loại người sống bằng lí trí, trong thế giới của tôi, mạnh mẽ và kiên cường là không đủ, tôi cần có nhiều hơn nữa mới có thể sống được. Còn cô, cô sống quá tình cảm, vậy nên vật chất và tham vọng mới không ảnh hưởng đến cô, cô không chấp nhận được thế giới của tôi.
- Nhưng mà.... bất cứ cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi lựa chọn điều này đã phải trả bằng hạnh phúc cả cuộc đời của mình, còn cô... rồi cũng sẽ có một thứ khiến cô bằng lòng từ bỏ cái tôn ti bên trong mà vươn tay ra chiếm lấy. Tôi tin chắc là vậy.
Trong con mắt của Vivian, trên thế giới này chỉ tồn tại hai loại người, một là người yêu vật chất, hai là người yêu tình cảm. Không thích tiền, vậy thì người đó chính là sống thiên về cảm xúc, mà người sống bằng trái tim của mình, đến cuối cùng, thứ có thể làm khổ họ.... cũng chỉ có một chữ "tình" mà thôi. Nếu để bị cuốn vào thứ đó, thì.....
Vivian cô không thích hợp để sống như vậy, cô khát khao quyền lực và sự ngự trị, vậy nên, không thể quỳ gối trước bất cứ điều gì ngoài tiền tài. Nhưng Âu Dương Thiên Thiên thì khác, vì thế.... cái giá phải trả cũng khác. Ai có thể biết được.... tương lai thứ đó là gì chứ?
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt, cô không lên tiếng đáp lại nữa. Một người hầu đứng bên cạnh Vivian thấy cuộc trò chuyện đã dừng lại, liền đi tới, nói:
- Nữ hoàng, để tôi vẩy một ít nước lên bó hoa trên tay người, như vậy trông sẽ tươi hơn.
Vivian nhìn sang, gật đầu trả lời:
- Ừm, ngươi làm đi.
Vừa nói, cô vừa đưa bó hoa trên tay mình cho người phụ nữ, đúng lúc này, một người hầu khác lại lên tiếng:
- Asia, looks like this hair flower part is wrong, come here and try it.
(Asia, nhìn thử phần hoa cài tóc này đi, nó hình như sai rồi, đến đây và sửa nó đi)
Người phụ nữ đang đưa tay ra nhận bó hoa từ Vivian đột nhiên khựng lại, cô ta quay sang nhìn người vừa mới nói, ánh mắt nhìn đến phần hoa cài tóc trên đầu Vivian, ngay lập tức đáp:
- Really? Let me have a look.
(Thật không? Để tôi xem nào)
Dứt lời, cô nhìn Vivian nói:
- Queen, please wait a moment.
(Nữ hoàng, xin đợi tôi một lát)
Vivian gật đầu đồng ý, người hầu liền rời đi. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên ngồi bên cạnh liền lên tiếng:
- Nữ hoàng, nếu cô không phiền thì hãy để tôi làm cho, tôi cũng muốn giúp cô một việc gì đó trong ngày trọng đại như thế này.
Vivian nghe vậy, mỉm cười đáp:
- Được thôi.
Nói rồi, Vivian đưa bó hoa trên tay cho Âu Dương Thiên Thiên, cô cầm lấy, đứng dậy đi ra ngoài....
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương