Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 455
Âu Dương Thiên Thiên mang theo túi lớn đi vào trong phòng, cô ngồi lên giường, cẩn thận rút hộp quà bên trong ra.
Mở nắp hộp, xuất hiện trước mắt cô là một chiếc váy màu xanh nhạt đính kim tuyến lấp lánh vô cùng xinh đẹp. Âu Dương Thiên Thiên há hốc miệng cảm thán, cô cẩn thận cầm chiếc váy lên, ngắm nghía qua lại.
Woa~ Đẹp quá!
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên sáng rực lên, cô cầm theo chiếc váy đi xuống giường, phấn khích ướm thử vào người.
Đảo mắt nhìn một lượt, cô liền chạy vào nhà vệ sinh, thay bộ đồ trên người mình và mặc chiếc váy đó vào.
Sau một hồi, Âu Dương Thiên Thiên đi ra ngoài, cô đứng trước gương, không tự chủ há miệng, lẩm bẩm:
- Trời ạ... xinh quá. Cái này là dành cho mình thật sao?
Chiếc váy màu xanh biển nhạt xõa dài xuống tận mắt cá chân, trên váy đính những hạt kim tuyến nhỏ lấp lánh, màu sắc vừa thanh lịch vừa nhẹ nhàng, làm tôn lên khí chất thuần khiết và vẻ đẹp trong trẻo của Âu Dương Thiên Thiên.
Thiết kế trễ vai nhưng không quá bạo, phần nào đó để lộ xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp. Nước da trắng ngần kết hợp với từng lớp vải voan chồng lên nhau, tinh tế đến từng chi tiết. Một sự kết hợp hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn.
Thực sự... là quá đẹp.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô biết vẻ ngoài của mình luôn rất nổi bật, nhưng không ngờ nó lại có thể đẹp như vậy.
Cúi đầu nhìn xuống, Âu Dương Thiên Thiên lại được thêm một phen ngạc nhiên, bây giờ cô mới phát hiện thêm một chi tiết nữa. Chính là, ngay dưới phần chân váy có đính một vòng những cánh bướm 3D bằng đá quý, trông vô cùng hút mắt.
Khi ánh sáng chiếu vào, những cánh bướm tỏa ra thứ màu sắc cầu vồng tuyệt đẹp, tựa như những quả cầu bong bóng nhỏ, ảo diệu đến nao lòng.
Nét mặt Âu Dương Thiên Thiên chuyển từ biểu hiện này sang biểu hiện khác, có bất ngờ, cũng có sự vui mừng, càng có nhiều hơn sự phấn khích. Trong chốc lát, tâm trạng đột nhiên cao hứng đến vui vẻ.
Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười thỏa mãn, cô xăm xoe ngắm nhìn chiếc váy trên cơ thể mình mà không biết rằng chính bản thân cũng đang trở thành một "bức họa" sống động xinh đẹp cho người khác thưởng thức.
Lúc này, từ phía sau, bóng hình người đàn ông dựa lưng vào bờ tường, khóe môi hơi nhếch lên, từ tốn hỏi:
- Thích không?
Âu Dương Thiên Thiên chìm đắm trong không gian của riêng mình, cô nghe thấy câu hỏi, theo bản năng vừa cười vừa đáp:
- Thích, đương nhiên là thích..... rồi....
Câu trả lời đột nhiên bị ngắt quãng, Âu Dương Thiên Thiên ngập ngừng thu lại nụ cười của mình, cô nhận ra giọng điệu này. Nó chỉ có thể là của....
Ngay lập tức quay đầu lại, Âu Dương Thiên Thiên giật mình lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần? Sao anh lại ở đây?
Người đàn ông nhìn biểu hiện của cô, bật cười đáp:
- Tôi ở đây làm em ngạc nhiên đến mức đó sao? Chẳng lẽ tôi không nên có mặt ở nơi này?
Âu Dương Thiên Thiên chầm chậm lắc đầu, chớp chớp mắt hỏi:
- Không phải, nhưng mà.... anh vừa mới đi mà, tại sao lại trở về rồi?
Đôi con ngươi Âu Dương Vô Thần đen láy, bên trong đó chứa mỗi hình ảnh của cô gái nhỏ, anh nhếch môi, bình tĩnh trả lời:
- Tôi không về, làm sao có thể thấy được cảnh tượng xinh đẹp thế này chứ?
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương