Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 413
Vivian nhìn vào mắt của Andrew, cô thu lại nụ cười, giọng cũng nhẹ dần, hỏi:
- Cậu... từ khi nào thì đã nhận ra? Đến Stefan và Elena cũng....
Không kịp để cô nói hết, người đàn ông đối diện đã ngay lập tức đáp:
- Elena cũng từng nghi ngờ, nhưng cô ấy đã bác bỏ nó. Cô ấy cho rằng một người cao ngạo như cô, chưa bao giờ thừa nhận cảm xúc với một ai, sao có thể thích Vô Thần được. Nhưng mà... sự thật là cô đã thích cậu ta.
Vivian nghe đến đây, cô mím môi, bỗng im bặt, không lên tiếng. Thấy vậy, Andrew liền nói:
- Stefan có lẽ cũng biết, nhưng chắc cậu ấy không muốn nói ra. Tôithì không hay để ý những chuyện này, chỉ là... tình ý của một cô gái, sao có thể che giấu mãi mà không chút lộ ra được chứ? Cái cách mà cô nói, ánh mắt... tất cả đều rất thầm lặng hướng về Vô Thần.
Trí nhớ của Andrew tuy không siêu việt như hai người bạn của mình, nhưng cũng được coi là xuất sắc. Anh nhớ rất rõ 1 câu mà Vivian từng nói khi đến hòn đảo ở San Fransico để cứu cả bọn các anh.
"Tôi đến vì Phelan"
Một câu nói đơn giản nhưng mang rất nhiều ý nghĩa sâu xa, chứ không bình thường như ngoài mặt của nó. Không phải vì Vô Thần đã gọi điện nhờ, mà bởi vì là cậu ấy, nên cô ta mới đến.
Vivian lúc này mới ngộ ra mình sớm đã bị nhìn thấu rồi, cô nở nụ cười nhẹ, lên tiếng:
- Tôi cứ tưởng sẽ không ai nhận ra, nhưng mà.... rốt cuộc vẫn là không qua được các cậu. Stefan thì tôi không nói, cậu ta quá giỏi nhìn sắc mặt người khác và đoán tâm trí của họ, nhưng mà.... tôi cũng không ngờ cậu lại tinh tế như thế, Andrew. Vậy chắc... cậu biết tôi quen với cậu, có lẽ cũng là vì muốn gặp mặt Phelan rồi.
Người đàn ông chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Vivian lại bật cười thêm một lần nữa, nhưng lần này hoàn toàn không giống lần trước... nụ cười của cô tuy vẫn cao ngạo ngút trời nhưng chất chứa sự tang thương không thể nói thành lời. Không có sự châm biếm, không có sự chế giễu, nhưng nó ám ảnh bởi nỗi buồn đến từ sâu trong nội tâm.
- Phải... là Phelan, là Âu Dương Vô Thần, người mà tôi yêu nhất, nhưng vĩnh viễn không chiếm được nhất.
- Tôi rất thích anh ấy, cực kì thích. Thích đến nỗi từng muốn dùng quyền lực để ép buộc anh ấy đến với mình, nhưng mà... cuối cùng tôi đã không làm như vậy.
Vivian ngước khuôn mặt vô hồn của mình lên, cô chớp nhẹ ánh mắt, nói tiếp:
- Tôi biết bản thân tôi là một con người đáng sợ đến mức nào, là một con quỷ tham mê quyền lực đến mức nào, tôi đã có thể nhuốm máu nhiều kẻ như vậy để có được ngai vàng, vậy thì chắc chắn sẽ không dừng lại được.
- Tình yêu của tôi lớn, nhưng nó không đủ để đẩy ngã ham muốn quyền lực của tôi. Tôi sợ... đến một ngày, rất có thể chính tay tôi sẽ giết chết anh ấy, nên tôi không thể mang anh ấy về cạnh mình được... không thể...
*Vivian là một người sống rất lí trí. Cô ấy đam mê quyền lực và sẵn sàng sống chết vì nó. Vậy nên, một mình cô ấy sống với quyền lực là đủ rồi, nếu có một người khác bước vào nữa, thì không sớm cũng muộn, dù có yêu thương bao nhiêu cô ấy cũng sẽ giết chết họ để bảo vệ chính mình. Cô ấy chỉ chôn chặt tình cảm trong lòng, và xây một bờ tường tình bạn, tình đồng đội để ngăn cản trái tim của bản thân*
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương