Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 411
Vivian và Andrew là hai người cuối cùng trở về khách sạn PJH. Lên phòng đã được đặt sẵn, người đàn ông ngồi bệt xuống ghế sofa, hai tay anh đan vào nhau, chống lên đầu im lặng.
Vivian liếc mắt nhìn một chút, cô quăng thẻ phòng lên bàn gần đấy, rồi đi vào trong bếp, tính rót cho Andrew một ly nước. Thế nhưng, như nghĩ đến gì đó, cô đột nhiên khựng lại, cất ly vào trong khay và đi đến lục lọi các ngăn tủ khác.
Sau vài giây tìm kiếm, cuối cùng Vivian lấy từ trong tủ ra một chai rượu nhỏ. Là loại rượu Vodka được ủ 4 năm, khá ngon.
Andrew ngồi trên ghế, không để tâm đến người phụ nữ làm gì. Một lúc sau, Vivian đi ra với hai ly rượu cầm trên tay, cô để xuống trước mặt anh, lên tiếng:
- Nước trong trường hợp này không có mấy tác dụng, tôi nghĩ một chút rượu vang sẽ khiến cậu tốt hơn. Uống đi.
Dứt lời, cô đi lại vào trong phòng, sau vài giây, liền trở ra với một gói áo phông trắng, tùy tiện quăngđến chỗ Andrew, nói:
- Là đồ cơ bản của khách sạn, cậu mặc tạm đi.
Andrew chớp ánh mắt buồn, anh quay đầu qua, một tay chậm rãi cầm gói áo lên, mở nó ra, một tay khác tháo từng nút áo sơ mi trên người, quăng nó sang một bên.
Vivian ngồi xuống ghế, cô cầm ly rượu lên, thư thả nhấp một ngụm nhỏ. Ánh mắt liếc đến người đàn ông đang trực tiếp thay đồ bên cạnh, cô nhướn mày, há miệng trầm trồ:
- Ồ, thân hình cậu vẫn tuyệt như lúc trước nhỉ? Nhìn thèm quá~~
Andrew lạnh nhạt tròng áo vào người, che đi cơ bụng 6 múi phía dưới của mình. Làm xong, mới nhướn người về phía trước, cầm lấy ly rượu trên bàn.
Vivian nhếch môi, không chọc ghẹo nữa, tiếp tục uống thêm một ngụm rượu trên tay mình. Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên gọi:
- Vivian.
Cô chuyển ánh mắt sang nhìn anh, lên tiếng:
- Hửm?
Andrew lắc lắc ly rượu trong tay, anh nhìn thứ chất lỏng màu đỏ không ngừng quay xung quanh, chậm rãi hỏi:
- Cô đã từng nếm thử cảm giác... mất đi người mình thương yêu chưa? Nó có đáng sợ không?
Vivian cười hắt ra một hơi khi nghe câu hỏi của người đàn ông, cô nhướn mày, đáp:
- Elena đã ổn rồi mà, tại sao cậu còn nghĩ đến cái này nữa? Thoải mái đi, có Selina bên cạnh, cô ta sẽ không chết được.
Andrew nhẹ chớp mắt, trầm giọng nói:
- Tôi chưa nói đến Elena, trả lời câu hỏi của tôi đi, Vivian.
Người phụ nữ bị âm điệu của anh làm cho bất ngờ, cô liếc mắt, sau vài giây thì đột nhiên nhếch môi, lắc đầu trả lời:
- Chưa từng. Tôi chưa từng nếm thử cảm giác mất người mình thương yêu bao giờ. Bởi vì.... tôi không yêu thương bất kì ai, ngay cả là người thân của tôi.
Dừng một chút, Vivian hơi nheo mắt, lên tiếng:
- À phải, không lẽ cậu quên rồi sao, tôi không còn người thân nữa. Bắt đầu từ 8 năm trước, khi tôi chính tay giết mẹ ruột của mình để leo lên cái ngai vàng này, tôi đã chỉ còn 1 mình mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương