Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 404
Mã Nhược Anh vừa bật đèn flash lên, người đàn ông ngay lập tức mở kính cửa xe xuống, nhìn cô lên tiếng:
- Cô có vấn đề gì với xe của tôi sao?
Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn sang, cô nhướn mày, chậm rãi thu tay về, bỏ điện thoại vào trong túi, đi gần tới chỗ anh ta, nói:
- Tôi cảm thấy xe của anh khá đẹp, nên muốn chụp một tấm ảnh thôi. Không nghĩ đến một chiếc xe trong góc khuất thế này lại có người ngồi, thất lễ rồi.
Ánh mắt người đàn ông có chút thay đổi sau lời nói của cô, anh ta chớp ánh mắt bình tĩnh, đáp:
- Không có gì, dù sao.... bây giờ tôi cũng có việc bận phải đi rồi. Chào cô.
Vừa nói, người đàn ông vừa dời tầm mắt sang chỗ khác, hắn ta vươn tay về phía trước, chân ở dưới cũng di chuyển tựa như muốn lái xe rời đi thật. Nhận ra hành động này, Mã Nhược Anh ngay lập tức ngăn lại.
Cô nhanh chóng mà chuẩn xác luồn tay mình vào trong xe cầm lấy tay người đàn ông, rồi dùng lực ở các đầu ngón tay, bấm vào một đoạn xương cốt của hắn ta.
Ấn đường người đàn ông liền nhíu lại, anh ta liếc khóe mắt nhìn người phụ nữ, có chút kinh ngạc.
Chỉ một động tác nhỏ mà có thể kích thích gân tay của anh, gây ra một dòng điện chạy dài khắp cánh tay, rồi khiến nó trở nên tê liệt trong tức khắc. Cô gái này... biết y thuật huyệt vị sao?
Mã Nhược Anh nhếch khóe môi, chậm rãi lên tiếng:
- Đi xe màu đen, cửa kính xe là loại phản quang, người bên trong nhìn ra dễ dàng còn người ngoài thì không thể nhìn vào, hơn nữa, đậu xe trong một góc tối như thế này, thật khó để người khác nghĩ rằng anh không có mục đích xấu, phải không?
Người đàn ông không quay đầu nhìn trực diện Mã Nhược Anh, chỉ bình tĩnh đáp:
- Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là đậu xe ở bện viện chờ người thân mà thôi.
Mã Nhược Anh lần này trực tiếp bật cười, nói tiếp:
- Bệnh viện này có bãi đỗ xe mà, tại sao anh không đậu ở đó mà lại đậu ở đây? Nhìn một chút cũng đoán được, vị trí ở đây thuận lợi cho tầm nhìn của anh, vừa bao quát vừa thấy rõ mọi thứ, đặc biệt là có thể nhìn chính xác ai ra vào cổng chính bệnh viện, tính toán được một góc độ đẹp thế này mà chỉ ngồi im không làm gì, người bình thường căn bản không ai rảnh rỗi đến mức đó cả.
- Anh đậu xe vừa khuất vừa không dễ dàng nhận ra, chính là không muốn có người phát hiện. Mà không muốn người khác phát hiện, vậy thì... chỉ có thể là đang lén lút làm điều xấu thôi, đúng không?
Người đàn ông chớp ánh mắt lạnh lùng, lên giọng:
- Cô à, cô để ý nhiều như vậy, có phải cũng có mục đích xấu không?
Mã Nhược Anh cong mắt, cô tựa người lên thành cửa xe, tay kia vẫn giữ nguyên hành động, trả lời:
- Con người tôi thật ra không được cái gì ngoài quan sát tốt và nhớ lâu cả, đó là bệnh nghề nghiệp mà, đối với người nào cũng vậy, chứ chẳng có mục đích gì riêng ai cả. Và đương nhiên, nếu như tôi đã để ý rồi... thì đó chắc chắn là điều không tốt.
Dừng một chút, ánh mắt Mã Nhược Anh hơi thay đổi, lạnh giọng nói:
- Cho nên, anh đừng có nói dối nữa, để tôi phân tích ra hết thì mất hay. Rốt cuộc.... anh là kẻ nào?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương