Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 400
Mã Nhược Anh đuổi theo Stefan ra đến tận cổng bệnh viện, cô liếc mắt nhìn xung quanh, liền thấy bóng hình anh ở cạnh một chiếc xe màu đen. Thế nhưng, điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là, anh ta lại đang đập tay mình lên thành xe, từng cú đấm mạnh đến nỗi khiến chất liệu cứng nhắc của chúng cũng phải lõm xuống.
Điên rồi, anh ta cậy mình không đau mà làm như vậy sao?
Ngay lập tức chạy đến, Mã Nhược Anh nắm lấy vai của người đàn ông, hô lên:
- Stefan, dừng lại đi.
Người đàn ông vẫn hất văng cánh tay của cô, gầm gừ nói:
- Mặc kệ tôi, cô tránh ra.
Vừa nói, Stefan vừa tiếp tục đấm thật mạnh lên thành xe, đến mức khiến nó phải vang lên tiếng báo động inh ỏi.
Mã Nhược Anh cắn răng, cô trừng mắt, bất đắc dĩ cầm lấy hai tay của Stefan, vặn chéo nó vào nhau, sau đó dùng một lực thật mạnh, lôi thân thể người đàn ông đập lên đầu xe,
Đè lên người anh, cô quát:
- Anh điên rồi sao? Dù anh có không biết đau thì cũng không được hành hạ bản thân mình như vậy.
Stefan bị ép thành thế bị động, đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn cô, nói:
- Liên quan gì đến cô? Cút đi.
Mã Nhược Anh nheo mắt lại, không sợ hãi lên tiếng:
- Không liên quan đến tôi? Nếu như không muốn liên quan đến tôi thì ngay từ đầu đừng đến chỗ của tôi để khâu vết thương. Bất cứ kẻ nào do chính tay Mã Nhược Anh tôi làm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về những diễn biến vết thương sau này. Nếu anh không muốn bị đau nữa thì nên ngậm mồm lại đi.
Dứt lời, cô dùng một tay giữ chặt thân thể người đàn ông, tay còn lại thì luồn xuống vạch áo sơ mi của anh ta, không chút lưu tình mà khiến từng cúc áo văng ra ngoài.
Stefan nghiến răng, nhìn hành động của cô mà tức giận, quát:
- Cô làm gì vậy?
Mã Nhược Anh không quan tâm lời nói của anh ta, cô mở được áo sơ mi, ngay lập tức, thứ hiện lên là những vết màu đỏ chói mắt.
Quả nhiên... vết thương bị bục chỉ, sưng lên rồi.
Cái tên ngốc nghếch điên khùng này!!!
Mã Nhược Anh nghiến răng, cô trừng mắt nhìn người đàn ông, lớn tiếng hỏi:
- Chìa khóa xe đâu?
Stefan nhíu mày nhìn cô, hơi thở dần chậm lại, nhưng vẫn lên giọng khó chịu:
- Cô hỏi làm gì? Mau thả tôi ra.
Stefan không phải không có đủ sức để thoát khỏi sự khống chế này, nhưng căn bản là Mã Nhược Anh đã bấm trúng huyệt vị trên tay anh, khiến sức lực yếu đi hẳn, không thể chống cự lại được.
Mã Nhược Anh liếc mắt, cô không hỏi người đàn ông nữa, trực tiếp luồn tay vào trong túi áo anh ta tìm kiếm. Không có trong túi áo cô tiếp tục tìm xuống túi quần, cho đến khi moi ra được chiếc chìa khóa.
Cầm nó trên tay, cô bấm nút tắt còi báo động, rồi mở khóa chiếc xe, sau đó hơi nới lỏng tay, lôi Stefan đứng dậy, mở cửa xe ra và tống anh ta ngồi vào ghế phụ, còn mình thì hùng hổ đi về hướng ngược lại, ngối lên ghế lái.
Quay tay lái một vòng lớn, cô đạp chân côn, phóng xe rời đi....
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương