Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 317
Elena và Andrew vừa đúng lúc đi tới khuôn bệnh viện, vốn là thấy nhiều người xôn xao chạy qua chạy lại nơi này, nên hai người nghĩ rằng Âu Dương Vô Thần có chuyện, thế nhưng, điều làm cả hai không ngờ được, chính là vừa tới thì đã nghe thấy câu nói của người đàn ông vang lên.
Một câu nói..... thẳng thừng tuyên bố chủ quyền "Âu Dương Thiên Thiên đang nằm trong đó, chính là người phụ nữ mà Âu Dương Vô Thần tôi thích".
Chân của Elena chôn chặt trên mặt đất, cô đứng hình nhìn hai người phía trước, ánh mắt chấn động.
Thích? Cô đang nghe từ miệng người đàn ông mà cô yêu.... nói từ thích sao? Không thể nào!
Andrew cũng không kém phần kinh ngạc, anh quay sang nhìn Elena, nhưng cũng chỉ biết nhìn.... mím môi không lên tiếng.
Lúc này, Stefan nghe câu nói của Âu Dương Vô Thần, ánh mắt anh hiện rõ sự lạnh lẽo, nhếch môi lên tiếng:
- Ha! Bây giờ thì cậu thừa nhận rồi sao? Không ngờ là dễ dàng đến như vậy? Nhìn kẻ mà cậu tự nhận là "người phụ nữ mình thích", tôi cảm thấy thật thất vọng đấy.
Âu Dương Vô Thần trừng mắt, âm u hỏi:
- Cậu nói gì?
Stefan nhướn mày, không e ngại thẳng thừng lên tiếng:
- Lúc trước, tôi vẫn luôn thắc mắc liệu rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mới có thể lọt vào đôi mắt kén chọn của cậu. Khi cậu từ chối em gái tôi, tôi đã nghĩ đó phải là người xuất sắc hơn nhiều nữa. Nhưng mà.... Âu Dương Thiên Thiên sao?
- Gia thế tầm thường, nhan sắc tầm thường, học vấn bình thường, thậm chí đến khả năng cũng tầm thường, chẳng có lấy nổi một điểm hơn người, vậy mà.... xứng sao? Cậu đã thà chọn cô ta, hơn là em gái tôi sao?
Vivian bên cạnh nghe thấy, tay cô đang cầm lấy tay Âu Dương Vô Thần đột nhiên cảm nhận được sức lực tăng lên. Biết là người đàn ông này đã tức giận, cô cắn môi, nhỏ tiếng gọi:
- Phelan.....
Thế nhưng, Âu Dương Vô Thần không nghe điều đó, mắt anh chăm chăm vào đôi mắt của Stefan, nói:
- Tôi chọn người phụ nữ của tôi, trước giờ đều chưa từng nhìn vào những thứ đó. Đối với cậu, tầm nhìn hạn hẹp đến mức chỉ để ý đến nhan sắc và quyền lực thôi ư? Em gái cậu có thể có những thứ tốt nhất, nhưng mãi mãi không có được thứ tôi cần.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, không ai có thể cho Âu Dương Vô Thần thứ mà anh ta cần cả, thậm chí còn không một ai nghĩ thử anh ta cần gì.
Duy nhất chỉ có cô gái đó.... cô gái đã bước vào thế giới của anh như một ánh sáng mới mẻ, đem đến.... sự ấm áp nguyên thủy của lòng người.
Không lạnh giá, không cô độc, không toan tính, không tham vọng..... tất cả những thứ xấu xa ghê tởm nhất trên đời này, đều không hiện hữu và bủa vây xung quanh nữa.
Stefan nghe câu nói của Âu Dương Vô Thần, anh mím môi, đột nhiên không lên tiếng nữa. Thấy vậy, người đàn ông kia liền nói:
- Rốt cuộc thì cậu đang bao che cho ai, Stefan? Kẻ đó quan trọng đến mức nào mà khiến cậu không thể nói ra với tôi? Hôm nay cậu phải nói cho tôi biết kẻ đã làm Âu Dương Thiên Thiên bị thương, nếu không, tôi tuyệt đối không bỏ qua!
Người phụ nữ đứng nhìn một màn này, ánh mắt cô run lên, bàn tay nắm chặt.
Hóa ra.... anh ấy tức giận như vậy, là vì Âu Dương Thiên Thiên sao? Anh ấy nắm cổ người bạn thân đã chơi với mình hơn 10 năm trời, chỉ vì cô ta ư?
Elena nghiến răng, chớp ánh mắt sắc bén, đột ngột hô lên:
- Là em làm đấy!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương