Trọng sinh em gái tiểu học
Chương 38
Trời tối dần, cô chậm rãi đi bộ về nhà, không khí xung quanh có chút tà mị, kì lạ. Một bóng đen vụt qua trong bóng tối, chỉ để lại tiếng la hét mịt mờ rồi tắt hẳn.
Anh đứng trước cổng chờ cô mãi nhưng vẫn không thấy cô về. Anh đành gọi cho cô nhưng gọi mãi cô không bắt máy, lúc sau lại không thể liên lạc. Anh bắt đầu cảm thấy lo, vội vàng bất một dãy số rồi lái xe rời khỏi.
" Mau định vị vị trí của Tống Hoàn Nhiên. Nhanh lên!! "
Anh gấp gáp, lo lắng cùng giận dữ đi tìm cô. Khoảng năm phút sau, vị trí của cô được đưa đến. Anh vòng xe lại, âm thanh của xe hơi cùng tốc độ của anh làm những người xung quanh phải kinh hãi. Chiếc xe hơi lao nhanh trên đường, bỗng điện thoại anh reo lên, là số lạ.
" Chào Đông tổng! Tôi có một thứ muốn trao đổi với anh. Phải làm phiền anh đến đây một chuyến rồi "
Giọng nói kia phát ra từ điện thoại, vô cùng gian manh. Anh hừ lạnh một tiếng, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Trong phút chốc, anh đã đến chỗ hẹn. Một tòa nhà đang trong quá trình thi công. Anh nhanh chóng bước vào trong. Vừa bước vào đã có vài tên chặn đường anh, anh tung vài cước bọn họ liền nằm lăn ra đất. Anh lạnh lùng, hàn khí tỏa ra vô cùng đáng sợ, ánh mắt của anh như muốn giết người.
Đến nơi, cô bất tĩnh, bị trói trên chiếc ghế gỗ, đầu tóc rũ rượi, bẫn thĩu, khóe miệng có một vệt máu chảy ra. Anh tự hỏi bọn họ đã làm gì cô để cô phải ra nông nỗi này. Tim anh chợt nhói lên, đau hơn vạn lần khi trước cô bị bắt, tâm can anh như bị ai đó thiêu rụi. Ánh mắt anh đầy lửa hận, đỏ ngầu lên nhìn tên đứng bên cạnh đang chỉa súng vào đầu của cô. Hắn ta nhìn anh, ánh mắt giễu cợt, nhõe miệng cười đầy hàm ý. Người đó không ai khác chính là Giai Thiên.
" Sao hả? Cảm giác như thế nào? Tao sẽ cho mày biết cảm giác mất đi người mình yêu là như thế nào "
Anh lạnh giọng ra lệnh cho hắn ta.
" Thả cô ấy ra! "
Hắn ta nhếch mép cười.
" Tao không thích! Tại sao ba năm trước mày không làm như vậy? Nếu ba năm trước mày chịu thả người thì em gái tao đâu có chết. Tất cả đều tại mày mà ra. Nếu lúc đó mày chịu thả bạn trai của em gái tao thì nó đâu có cắt cổ tay tự tử. Khó khăn lắm hai đứa nó mới được ở cạnh nhau, nhưng vì mày mà em gái tao phải chết. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết cảm giác đau đớn mà em gái tao phải chịu đựng "
Hắn càng nói càng tức giận, ánh mắt đỏ ngầu, hai mắt long sòng sọc nhìn anh. Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên trả lời hắn.
" Nợ máu thì phải trả bằng máu. Hắn giết chết người của tôi thì phải trả mạng cho người của tôi. Còn em gái của anh thì không liên quan gì đến tôi "
Hắn lại cười, nụ cười đầy nguy hiểm, ánh mắt càng thêm tức giận.
" Nực cười! Mày phủi bỏ mọi trách nhiệm một cách sao quá dễ dàng "
Bỗng nhiên bên cạnh phát ra giọng nói đầy yếu ớt.
" Cho dù anh có giết chết hết người trong thiên hạ này thì em gái anh cũng sẽ không thể sống lại "
Hắn ta xoay qua nhìn cô, cô nhõe một miệng cười, giọng đầy khinh bỉ.
" Chỉ đáng tiếc! Đáng tiếc rằng anh đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Nhìn anh thật đáng thương. Hai mắt lại bị hận thì che mất, thật đáng thương biết mấy "
Nghe xong những lời nói phát ra từ miệng cô, hắn ta lại càng bực tức, giận dữ. Hắn cầm câu súng đánh vào mặt cô, khiến gò má của cô trầy xướt và chảy máu. Cô vẫn nhìn trừng mắt nhìn hắn.
" Nhìn anh thật khiến tôi ghê tỡm. Anh bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn "
Cô càng nói hắn lại càng tức giận.
" Con khốn nạn! Mày đừng nghĩ tao không dám giết mày "
Hắn định đưa tay đánh cô thêm lần nữa nhưng cô lại trừng mắt, quát lớn vào mặt hắn.
" Đánh đi! Đánh nữa đi! Anh càng gây tội thì em gái anh chỉ có thêm nhiều tội, càng không thể chuyển kiếp đầu thai. Tôi cảm thấy em gái anh thật tội nghiệp khi có một người anh ghê tởm như anh. Em gái anh thật đáng thương! "
" Im đi con khốn! "
Hắn không thể chịu được nữa, đánh thật mạnh vào người cô khiến cô bất tĩnh.
" Tụi bay đâu! Đánh chết thằng chó đó cho tao "
Hàng chục tên côn đồ chạy vào, trên tay cầm rất nhiều thanh sắt, liên tục tấn công anh. Anh đánh trả bọn chúng, mắt lại nhìn về phía cô, không cẩn thận bị bọn chúng đánh vào lưng. Anh gục xuống, bị bọn chúng đánh túi bụi. Cô nằm mê man dưới mặt đất, nhìn thấy anh bị bọn chúng đánh, máu chảy khắp người, lòng cô chợt nhói.
" Đừng... Đừng đánh nữa!... Đừng đánh nữa mà! "
Người của anh nhanh chóng ập tới cùng với cảnh sát để cứu anh và cô khỏi nguy hiểm. Nhưng hắn lại nhanh tay chụp lấy cô, rút trong túi ra một con dao kề lên cổ cô, đe dọa.
" Các người không được đến đây. Nếu không tôi sẽ giết chết con khốn này "
Hắn ôm lấy cô, đi lùi về phía sau. Cảnh sát cầm súng chỉa vào người hắn và khuyên giải hắn. Hắn đi lùi dần về phía sau, cô mê man rồi tỉnh lại. Cô nhỏ giọng nói với hắn.
" Mau thả tôi ra! Cảnh sát đến rồi anh còn không mau thả người "
Hắn lại ghì con dao lên cổ cô khiến cổ cô chảy máu.
" Còn lâu! Nếu có chết thì tôi sẽ chết cùng cô "
Dứt lời hắn ôm lấy cô nhảy xuống từ cửa sổ. Cô đưa tay về phía anh, ánh mắt cầu cứu. Anh nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay cô nhưng vẫn không kịp, chỉ hét gọi theo cô. Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng con dao của hắn đã cứa một đường trên cổ của cô. Cô rơi vào chỗ để thùng xốp rồi bất tĩnh, còn hắn rơi xuống gần đó, chết ngay tại chỗ.
Nữa tiếng trước...
Cô tỉnh lại, trước mắt là một người đàn ông quen thuộc đang mĩm cười nhìn cô.
" Tại sao lại bắt tôi? "
Cô nhìn không gian xung quanh và tình cảnh hiện tại liền biết mình bị bắt.
" Thông minh đấy! Lý do thì lát nữa tên người yêu của cô đến thì ắt sẽ biết ngay thôi "
Đầu cô chợt đau nhói, cảm giác và tình cảnh này có chút quen thuộc. Những hình ảnh nào đó cứ hiện mãi trong đầu cô. Cô phải mất vài phút mới bình tĩnh lại được. Cô cười lạnh nhìn hắn.
" Cặn bã! "
Hắn trừng mắt nhìn cô, gằn giọng hỏi:
" Cô nói gì? Ai là cặn bã? "
Cô trừng mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
" Là anh đó! Anh chính là đồ cặn bã. Dụ dỗ phụ nữ để kiếm tiền không phải cặn bã thì là gì? "
Hắn tức giận tác vào mặt cô một cái như trời giáng khiến khóe miệng cô chảy máu. Cô vẫn trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục khiê khích hắn.
" Sài tiền của phụ nữ, thật không biết nhục nhã là gì. Nhiều lúc tôi thấy anh rất giống trai bao, thật đáng kinh tởm "
Dứt lời, lại một tát nữa dán lên mặt cô, lúc này thì cô đã bất tĩnh. Không lâu sau đó thì anh đến. Cô mê man nghe được cuộc nói chuyện của hắn và anh. Nghe tiếng của anh thật sự khiến cô rất vui.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
58 chương
80 chương
8 chương
135 chương