“Trang Thiển, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Sửa sang xong, Trịnh Vũ Văn còn nghiêm túc nhìn Trang Thiển nói. Trang Thiển cười khẽ, nhướn mi ý hỏi. “Hai đội ngũ chúng ta hợp thành một đi, cùng nhau hành động!” Trịnh Vũ Văn nhiệt tình nói, “Như thế thì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, mọi người cùng vượt qua mạt thế!” Ánh mắt y long lanh ánh hào quang, tựa hồ như thấy được trước cảnh tượng tương lai rực rỡ. Không đợi Trang Thiển trả lời, Trịnh Vũ Văn tiếp tục bài diễn của y nói, khẩu khí dâng trào sôi sục: “Ở mạt thế, chúng ta hẳn là nên trợ giúp lẫn nhau, tôi tin rằng mọi người chỉ cần đồng tâm hợp lực nhất định có thể giảm thiểu được thương vong hơn nữa sẽ sống rất tốt!” Trang Thiển có chút buồn cười khiêu mi, Trịnh Vũ Văn dường như còn chưa có nhận rõ được tình thế, y ở đời trước bởi vì muốn giữ vững đội ngũ cùng địa vị của mình trong lòng người khác, nhưng hiện giờ mình cùng bọn họ không cùng một đội. Cũng không biết nói y ngốc hay là nói y đang giả ngốc đây nữa… “Xin lỗi nha, các người quá yếu, sẽ kéo chân sau.” Cố Thần kết thúc câu chuyện, trực tiếp từ chối tên bạn học không thân thiết với Trang Thiển, hắn không muốn khiến Mộc Mộc của hắn phải khó xử. Trịnh Vũ Văn hơi nghẹn lại, y không nghĩ người này lại cự tuyệt vô cùng trực tiếp như thế. “Đúng là đám ích kỷ.” Đỗ Bình âm dương quái khí nói. Mọi người đang nghe bọn họ đối thoại thì sửng sốt, vẻ mặt bối rối nhưng lại không thể phản bác. Trịnh Vũ Văn ngây ngẩn một lúc, nhưng y rất nhanh xốc lại tinh thần lần hai: “Có lẽ hiện giờ chúng tôi vẫn còn yếu nhược, nhưng chúng tôi sẽ nỗ lực, vì bạn bè mà phấn đấu, tin rằng không lâu sẽ không vướng chân sau nữa!” “Phốc…” Úc Mộng Dao đang cầm một ly sữa nóng, cười híp mắt đi đến. Trịnh Vũ Văn nhíu mày, ấn tượng của y đối với cô gái này rất xấu, cô ấy rất cực đoan: “Cô cười gì chứ?” “Mấy người kéo chân sau cũng không hẳn là do thực lực yếu kém.” Úc Mộng Dao ôn hòa lắc đầu với y, “Tôi hỏi cậu, nếu lại gặp người như vậy, tôi kiên trì muốn giết chết, cậu định sẽ làm gì?” Trịnh Vũ Văn không chút do dự nhìn Úc Mộng Dao: “Đương nhiên là ngăn cô lại, cô không biết cô rất tàn nhẫn ư? Những người đó đều là sinh mạng, cho dù là mạt thế cũng không được làm thế!” “Nếu như những người đó về sau sẽ công kích bạn bè của cậu, cậu cũng cứu nhóm bọn gã sao?” Úc Mộng Dao khẽ thiêu mi. Trịnh Vũ Văn nhíu mày, nhưng rất nhanh lại kiên định ngẩng cao đầu: “Tôi sẽ đánh bại bọn họ, nhưng trước lúc đó tôi sẽ không động thủ!” Diệp Hi Văn lặng lẽ ném tới ánh mắt xem thường, tiến đến bên tai Diệp Cảnh Trình: “Ba ơi, lời nói của anh ta với đống truyện con xem giống hệt nhau.” Diệp Cảng Trình bất đắc dĩ xoa xoa đầu con trai: “Chà? Đống truyện nào đấy?” “Thiếu niên nhiệt huyết cảm động trông coi bí cảnh thần linh, đạt được sức mạnh, người xấu bị cảm hóa trở thành bạn của hắn.” Tiếng Diệp Hi Văn mang theo khinh thường nhàn nhạt cùng trào phúng. Diệp Cảnh Trình thật không biết nói sao, thằng bé dường như càng thêm lạnh lùng, nhưng anh vẫn xoa xoa đầu con trai, không sao mà, chính anh sẽ bảo vệ cậu nhóc. Úc Mộng Dao nhìn thấy sự kiên định trong mắt Trịnh Vũ Văn, không thể không nói, người này kiếp trước sở dĩ tụ tập được một lượng lớn người cũng không phải là không có nguyên nhân. Ánh mắt thiếu niên sáng rọi kiên cường như ánh mặt trời, ánh sáng lưu chuyển trong mắt như không bao giờ tan rã kia, làm cho người khác không tự chủ mà tin tưởng y. Mạnh Viễn lúc này cũng mang theo ý cười đi đến, cầm dao găm trong tay đùa nghịch: “Tôi rất mạnh đó, cậu làm sao có thể tự tin cậu sẽ bảo vệ được bạn bè mình đồng thời đánh bạu kẻ địch đây.” Trịnh Vũ Văn lại chưng hửng, dường như là không nghĩ hắn sẽ hỏi y như thế, nhưng y nhanh chóng nở nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Tôi không đảm bảo, nhưng tôi cam đoan mình sẽ cố hết sức, cho dù là trả giá bằng tính mạng của mình!” “Ây ô, thật là tuổi trẻ tốt đẹp.” Mạnh Viễn cười cảm khái, ánh mắt lại khiến Trịnh Vũ Văn có chút không thoải mái. Úc Mộng Dao giữ chặt Mạnh Viễn, nhìn Trịnh Vũ Văn nâng lên chiếc cằm trơn bóng: “Đáng tiếc, tôi sẽ không cho cậu cơ hội, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên giết gã!” Cô khó được thu lại nụ cười mang khí chất dịu dàng, lộ ra sự sắc sảo, nhưng lại càng thêm xinh đẹp. Hiển nhiên Trịnh Vũ Văn sẽ không thưởng thức vẻ đẹp hung hãn bức người của cô, ngược lại phẫn nộ trừng cô: “Cô có thể đại diện cho họ hay sao? Không cần dùng sự tàn nhẫn của cô để định nghĩa tất cả mọi người!” “Tôi nghĩ rằng cậ không hiểu được đâu, Trịnh Vũ Văn.” Trang Thiển thản nhiên mở miệng, “Đội ngũ chúng tôi là một thể.” Trịnh Vũ Văn mở to đôi mắt: “Nhưng mà cô ta…” “Chúng tôi rất bội phục tinh thần của cậu, đáng tiếc chúng tôi không muốn đem mạng sống của mình ném đến nơi không rõ ràng.” Cố Thần buồn cười nhìn người y, ánh mắt khiến Trịnh Vũ Văn nghẹn lời đanh phải nuốt lại lời muốn nói vào trong. “Quên đi, tôi nhìn lầm mấy người!” Trịnh Vũ Văn phẫn uất quay người, “Tôi sẽ kiên trì với tín niệm của mình, cho dù là mạt thế tôi cũng sẽ không vứt bỏ lương tâm cùng ý thiện của bản thân! Đến huyện L chúng ta liền tách ra!” Đi khỏi cửa lớn nhà xưởng, bên ngoài đều là máu thịt cùng thi thể tang thi khiến người ta ghê tởm một hồi, mọi người liền rời đi. Đám nam nữ bị bắt tìm được xe của nhóm đại hán lưu lại, cũng rời khỏi nhà xưởng, chỉ để lại cánh cửa sắt lốm đốm vết rỉ sét nơi đó. Trên đường, chỉnh trang. Lý Hâm nhìn mấy chiếc xa vẫn đi ở phía sau: “Vũ Văn, bọn họ vẫn đi theo chúng ta.” “Để bọn họ đi cùng đi.” Trịnh Vũ Văn nhìn, “Bọn họ thật đáng thương.” Lúc này, mấy cô gái đùn đẩy đi đến trước mặt Trịnh Vũ Văn: “Xin mọi người thu nhận chúng tôi.” Trịnh Vũ Văn sững người, quay đầu, phát hiện mấy người đó chia làm hai phe, có mấy người đến tìm Ngô Khải Văn, mà còn lại thì nhìn y. “Chúng tôi sẽ chiến đấu!” “Hay là, chúng tôi sẽ làm thật nhiều việc!” ….. Các cô yếu ớt nhưng kiên cường, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nước mắt khẩn cầu, trong lòng Trịnh Vũ Văn không khỏi mềm nhũn. Sau một phen khẩn cầu, Trịnh Vũ Văn lại tìm đến Trang Thiển, phát hiện Trang Thiển đang nói chuyện với Lý Lập, trong lòng có hơi khó chịu. “Trang Thiển, tôi cảm thấy chúng ta nên giúp đỡ những người này.” Trịnh Vũ Văn hít một hơi, đồng tình nhìn bọn người họ đã cứu, “Bọn họ thực đáng thương.” “Tôi sẽ cho họ vật tư cùng vũ khí.” Trang Thiển nhìn Trịnh Vũ Văn, ánh mắt màu hổ phách làm cho y thoáng lui bước, không biết vì sao, Trang Thiển luôn dùng loại ánh mắt không tài nào hiểu nổi nhìn y, dường như nhìn… như đang xem biểu diễn vậy. Trịnh Vũ Văn lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái đó lắc ra khỏi đầu. “Nhưng bọn họ không có lực lượng tự bảo vệ, tuy điều này là tôi tự chủ trương! Chúng ta xoay lưng đi thì bọn họ sẽ lâm vào nơi nào đó nguy hiểm mà ta không biết! Bọn họ cần hỗ trợ!” Trịnh Vũ Văn khẩn thiết nhìn Trang Thiển, y cảm nhận được, cho dù không phải một đội, thì trong chuyện giúp đỡ người khác, bọn họ sẽ đạt thành nhận thức chung, “Phải biết, chỉ khi mọi người cùng nhau cố gắng mới có thể vượt qua mạt thế! Không thì tang thi còn chưa đến, chúng ta liền tự đánh sụp nhân tính của mình!” Trang Thiển nhăn mày, cậu xác thực một điều cậu khá lạnh lùng, nhưng không phải có trách nhiệm với kẻ khác, bọn cậu có quá nhiều bí mật, không có khả năng sẽ tiếp nhận bảo vệ ai hết. Hơn nữa nếu những người này đi theo đội ngũ bọn họ một đoạn thời gian sau thì sẽ dần lớn mạnh có thể một mình đảm đương an toàn của bản thân, như thế dưới tình huống có được vật tư cùng vũ khí, bọn họ tại sao lại không nghĩ mình sẽ càng mạnh hơn chứ? Nếu không có khả năng, bản thân vì cái gì lại phải đi bảo vệ một đám người không tý liên quan, nên biết rằng, trả giá quá nhiều sẽ thường dẫn theo sự bất mãn cùng kỵ hận (Xuân: kiêng kỵ và ghen ghét), người trợ giúp kẻ khác một lần, người đó có lẽ sẽ cảm kích, có lẽ sẽ nghĩ rằng đó là điều đương nhiên, tiếp đó nếu người không thoản mãn được người đó, họ sẽ không chút lưu tình mà cắn ngược lại. “Tôi tin cậu nhất định sẽ bảo vệ được hết bọn họ! Vũ Văn, cậu thật sự là một người tốt, tôi ủng hộ cậu!” Trang Thiển chân thành nhìn Trịnh Vũ Văn, giọng điệu mang theo sự kính nể cảm khái, “Nếu cậu cần giúp đỡ gì nhất định cứ nói với tôi, chúng ta đều là bạn mà, tôi sẽ quyết giúp cậu.” Trịnh Vũ Văn lại bị nghẹn họng, y nhận thấy kể từ khi y gặp lại Trang Thiển thì chuyện của y bắt đầu không được thuận lợi, ý ban đầu của y chính là mình sẽ bảo vệ một phần, còn lại thì chuyển qua Trang Thiển, dù sao bọn họ càng mạnh càng có nhiều vật tư không phải sao? “Tôi…” Trịnh Vũ Văn há mồm, cảm giác được yết hầu có chút khô khốc. “Cậu nhất định không để họ chịu chết, tôi tin tưởng cậu!” Trang Thiển lặp lại lời tín nhiệm của mình, ngăn câu nói của Trịnh Vũ Văn. Trịnh Vũ Văn hít sâu một hơi: “Dĩ nhiên!” Thời điểm xoay người rời đi, trong tâm Trịnh Vũ Văn tràn ngập lửa giận, đám người Trang Thiển thật lạnh lùng vô tình! L huyện “Chúng ta tách nhau tại đây đi!” Trịnh Vũ Văn liếc mắt nhìn Trang Thiển một cái, ánh mắt không tự giác có chút khiêu khích, không có mấy người chúng tôi cũng rất tốt thôi. “Vũ Văn, chúng ta cũng phân đội đi!” Ngô Khải Văn cùng Lý Lập mang theo một nhóm người bước ra, đi theo phía sau bọn họ là cô gái có người yêu bị chết, một đôi tình nhân cùng hai cô gái khác. Bọn họ từ chối những người khác gia nhập, tâm tư không thuần chính vậy thì không cần. Trịnh Vũ Văn liền không ức chế được sự tức giận của bản thân: “Vì sao!” “Bởi vì cậu muốn dẫn theo mấy người đó.” Ngữ khí Lý Lập thực bình tĩnh, “Cậu nói, nếu họ đối phó bạn bè cậu, cậu sẽ đem tánh mạng của mình đánh bại bọn họ, nhưng lại không cam đoan bạn bè cậu không bị thương tổn nào.” “Lẽ nào không đúng ư? Chẳng lẽ cậu muốn họ đi tìm chết hả!” Tiếng Trịnh Vũ Văn rất lớn. Ngô Khải Văn hít sâu một hơi: “Xin lỗi, tôi không muốn chết ở nơi không biết trước.” Trịnh Vũ Văn chờ đợi nhìn họ, mấy người phía sau cũng bất mãn nhìn đám người họ đứng tách ra, Ngô Khải Văn cùng Lý Lập dẫn người thì chỉ trầm mặc, nhưng kiên trì. Hiện trường giằng co thật lâu, Trịnh Vũ Văn mới mở miệng nói chuyện: “ Phân đội thì phân đội, tôi thật không muốn ở chung với loại người là động vật máu lạnh, biết đâu chừng ngày nào đó tôi gặp nguy hiểm thì họ lại chỉ biết chạy trốn.” “Tùy cậu muốn nói gì thì nói, thật có lỗi.” Ngô Khải Văn tỏ vẻ không sao nhún nhún vai, “Chúng tôi đi con đường chính giữa.” “Bọn tôi đi phía Bắc, chúng ta phải tách ra rồi, người anh em, bảo trọng.” Đường Duẫn Triết vỗ vai Ngô Khải Văn, rồi ôm hắn một cái. L huyện, bọn họ đi ra đến đường, liền chỉ còn một con đường, Trịnh Vũ Văn cười lạnh: “Tôi mới không đi cùng đường với mấy người, chúng ta đi đường hướng đông nam!” “Đi thôi, nếu mọi người tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không từ bỏ bất kỳ ai.” Trịnh Vũ Văn nhìn về phía đám người theo sau, ánh mắt kiên định. Sau khi cấp cho bọn Ngô Khải Văn một lượng lớn vũ khí, Trang Thiển cũng rời đi. “Chậc, Cố lão đại!” Đường Vũ Triết vui vẻ xé mở một bao ô mai, cười tủm tỉm cắn một viên, sau đó mặt nhăn nhúm lại, “Chua quá à, Cố lão đại anh không hổ là người của Trang lão đại, cư nhiên có thể khiến Trịnh Vũ Văn đi trên con đường có một đoàn tang thi kia!” Cố Thần ôn hòa nở nụ cười: “Cho nên người khiến Mộc Mộc không vui thì tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Đường Duẫn Triết bưng lấy quai hàm, chua quá đê. Trang Thiển cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt màu hổ phách lấp lánh sự vui sướng đơn thuần: “Cố Thần, ức hiếp người của anh thì em cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Cậu vừa mới dùng bí pháp phế bỏ đi căn cơ của Trịnh Vũ Văn, từ lúc này bắt đầu, y vĩnh viễn sẽ chỉ là dị năng sơ cấp, ngay cả dị năng giả bậc một cũng không phải.