Mở đầu:
Tình yêu thật thần kỳ, thường là không hẹn mà gặp, cũng thường là số mệnh định sẵn, cũng không chừng không ai giải thích được định nghĩa của tình yêu, nhưng, cho dù là vậy, tình yêu vẫn cứ không để người ta kịp có chút đề phòng nào mà đến bên mỗi người, cứ nhẹ nhàng như vậy, mang theo những ngọt ngào tràn vào trong lòng của mỗi người đang yêu …
Sau đó …
Bắt đầu đoạn tình yêu ngọt ngào của Hoàng Phủ Ngạn Tước …
Hồng Kông, quán trà Water …
Hôm nay vốn là một ngày rất đẹp trời, trong phòng bao khách VIP máy lạnh vô cùng mát mẻ nhưng lưng người đàn ông ngồi ở góc bàn vẫn đẫm mồ hôi, khăn giấy trong tay hắn sớm đã bị vò sắp nát vẫn không ngừng lấy ra lau mồ hôi trên trán, chỉ thấy hắn vừa lau vừa sợ hãi nhìn cô gái đối diện.
Nếu người không biết chuyện nhìn thấy biểu tình của người đàn ông này chắc chắn sẽ cho rằng cô gái này xấu xí như khủng long, thậm chí là gian ác vô cùng, nhưng liếc sơ qua, chỉ thấy cô gái này xinh đẹp như búp bê, mái tóc dài bồng bềnh bị tùy tiện vấn lên đỉnh đầu, làn da trắng nõn càng làm nổi bật đôi môi anh đào, đôi mắt tròn tinh anh lấp lánh một tia quỷ quyệt.
Chỉ thấy cô đang nhìn một xấp giấy viết đầy chữ, khuôn miệng tròn trĩnh đang đọc cái gì, người đàn ông đối diện rõ ràng đang có chút ngồi không vững, chỉ nghe hắn ấp úng ngắt giọng đọc của cô …
‘A, vị Liên tiểu thư này, xin hỏi cô còn bao nhiêu quy định yêu đương nữa …’ âm thanh đột nhiên có chút run rẩy.
‘Ha ha, là Liên Kiều nha!’ Cô gái ngồi đối diện tốt bụng nhắc nhở hắn, cười rất ngây thơ và dễ thương, cô nhìn xấp giấy trong tay mình, mỗi một lần lật trang, người đàn ông đối diện mặt lại tối thêm một tầng …
‘Không nhiều, không nhiều đâu, còn khoảng hai trang giấy nữa là hết rồi!’
Người đàn ông nghe xong, mồi hôi từ trên đầu cứ tuôn xuống, hắn vôi vàng đứng lên, khua khua tay: ‘Ồ, Liên Kiều tiểu thư, bạn tôi vừa gọi điện cho tôi, tôi … tôi đi nghe điện thoại!’
‘Được thôi, đi nhanh về nhanh nhé! Cô gái được gọi là Liên Kiều cực kỳ rộng lượng xua tay.
Người đàn ông chạy như bay ra ngoài, lúc cách thật xa phòng bao đó hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm …
Có trách là trách hắn cái gì không học lại đi học làm quen trên mạng, lúc vừa gặp cô gái này, hắn còn thật sự bị vẻ ngoài của cô thu hút, tuy hắn còn chưa làm rõ xuất thân của cô, chỉ biết cô mang dòng máu lai Trung – Mã Lai, không ngờ hai người ngồi xuống nói chuyện chưa được mấy câu thì cô gái tên Liên Kiều này đột nhiên đề xuất ‘Quy định yêu đương’!
Trời ạ, hắn trước giờ chưa từng gặp qua cô gái nào như thế này, một đống quy định đó gần như sắp lấy mạng hắn, nếu như hắn vẫn còn không nhân cơ hội này mà chạy trốn, chắc chắn là bị dày vò đến chết!
Hơn nữa, hắn còn muốn bổ sung một câu … ‘Liên Kiều’ cái tên này, tuy cô gái này đã nói là tự chọn cho mình một cái tên tiếng Trung, nhưng hắn cũng chưa bao giờ gặp một cô gái nào lấy tên một vị thuốc bắc làm tên mình!
Chương 1: Liên Kiều
Liên Kiều, theo sách “Thần Nông bổn thảo kinh’ của Trung Quốc, là vị thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, vậy mà lại có người tự gọi mình là Liên Kiều, rõ ràng là để tự giới thiệu bản thân chuyên học Trung y.
Liên Kiều, vốn gọi Kuching, theo tiếng Mã Lai có nghĩa là ‘Mèo’.
Cô hai mươi tuổi, đang học nghiên cứu sinh ở Khoa Y Đại Học Trung Quốc - Hồng Kông, mang một nửa dòng máu Mã Lai, một nửa dòng máu Trung Quốc, là một cô gái con lai điển hình, từ nhỏ đã rất có hứng thú với văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là Y học Trung Quốc, đã định sau khi tốt nghiệp liền không để ý sự phản đối của người nhà mà trực tiếp đổi chuyên nhành, từ Haward bay thẳng đến Hồng Kông, mục đích chính là tự mình tiếp cận vùng đất Trung Hoa thần bí.
Tuy nhiên … tiếng Trung của cô không tốt!
Mà tiếng Anh của cô cũng chẳng ra làm sao!
Nhưng ai cũng không thể làm ngơ trước gia thể hiển hách của cô - đứa cháu gái mà vương thất Mã Lai yêu thương nhất, cũng là tiểu ma quái làm người ta đau đầu nhất.
Lại nhìn về quán trà Water …
Chỉ thấy Liên Kiều ngả nửa người trên bàn, ngoài cửa sổ sắc trời đã chuyển từ ngày sang đêm, cho đến khi cửa phòng ba bị một cô gái tuổi trạc tuổi cô mở ra!
‘Liên Kiều … Trời ơi thì ra cô còn ở đây!’
Cô gái nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhất thời thở ra một hơi, cô dựa vào cạnh cửa, cao giọng nói.
Liên Kiều ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ …’
‘Ồ, nhanh vậy đã tối rồi sao!’
Cô ngáp một cái rõ to, đứng dậy nhảy nhảy vài cái, lộ rõ tính cách ưa hoạt động của cô!
‘Liên Kiều, bạn ra ngoài đã một ngày rồi, ký túc xá buổi tối có điểm danh, bạn còn ở đây làm gì?’ Cô gái đó tiến lên níu lại thân người đang nhảy tưng tưng kia.
Có trời biết cô đã huy động rất nhiều bạn học đi tìm nha đầu này.
Ai cũng biết nha đầu này IQ rtấ cao, nếu không cũng không thể liên tục lên lới, chỉ mới hai mươi tuổi đã học nghiên cứu sinh, bình thường hay thấy cô cười cười giỡn giỡn nhưng mỗi kỳ thi đều có thành tích đột phá.
Theo lời cô tự nói, cô có giác quan thứ sáu rất mạnh, trực giác cũng rất mạnh, bởi vì cô không chỉ là hậu duệ vương thất Mã Lai, gia tộc của cô cũng là gia đình xem bói nổi tiếng…
Nhưng dù là như thế, cái nha đầu này lại là một tên mù đương! Đối với phương hướng mà nói quả thật là mù mở.
Liên Kiều kéo tay cô gái nói: ‘Mình dĩ nhiên là đợi ở đây rồi, Phi Nhi, mình cho cậu biết, hôm nay mình ở trên mạng tìm được một đối tượng xem mắt, mà chúng tôi còn gặp nhau rồi nữa đó.’
‘Cái gì?’
Phi Nhi kinh hãi thốt: ‘Này … người đàn ông đâu?’
Liên Kiều nhún nhún vai nói: ‘Hắn nói hắn phải ra ngoài nghe điện thoại, chắc là gặp phải vấn đề khó khăn gì, lâu như vậy mà còn chưa quay lại!’
Bị người ta chơi rồi!
‘Chúa ơi!’
Phi Nhi nghe xong, tay chống trán nhìn cái vẻ vô tội của Liên Kiều, cô mệt mỏi ngồi xuống …
‘Cậu thật là nha đầu ngốc, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cậu xem mắt sau? Đây chỉ là một chiêu của hắn để trốn mất thôi, cậu còn tin là thật, lại vẫn ngồi ở đây đợi đến bây giờ sao? Trời ạ!’
‘Cái gì?’
Liên Kiều ngây ngốc thực rồi, qua nửa ngày mới nói nổi một câu: ‘Người ta chính là lần đầu coi mắt mà!’
Nhưng vừa nói xong, trong mắt đã đầy lửa giận …
‘Hừm, dám gạt mình, lần sau đừng để mình gặp lại nếu không mình sẽ làm hắn chết thực thảm!’
Phi Nhi nhìn thấy tia giảo hoạt nhấp nháy trong mắt cô, biết cô nhất định đang nghĩ chiêu trò nham hiểm gì đó, liền xua xua tay: ‘Liên Kiều à, bạn sao phải khổ vậy, nếu như mấy trò của bạn bị gia gia biết được, nhất định sẽ rất giận đó!’
‘Hừm, mình không thèm giận!’
Liên Kiều ngồi trên ghế, ánh mắt trong suốt lấp lánh như thủy tinh.
Mắt của cô rất đặc biệt, cũng có thể là do thừa kế huyết thống thần bí, ánh mắt là màu tím giống hoa tử lan, lúc giức giận hoặc cao hứng, hoặc khi đang nghĩ chuyện xấu gì, ánh mắt lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
‘Phi Nhi, cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu nói thử xem, cái tên Hoàng Phủ gì đó có gì tài giỏi chứ, chẳng lẽ mình không xứng với hắn sao? Vừa nhắc đến xem mắt liền lập tức từ chối, nếu như không phải vì hắn, mình sao lại lên mạng tìm đối tượng xem mắt gì đó chứ?’
Phi Nhi dùng tay chống đầu, vẻ mặt hâm mộ nhìn Liên Kiều …
‘Ai, thực hâm mộ cậu có thể dùng tổng tài của Hoàng Phủ thế phiệt đỉnh đỉnh đại danh Hoàng Phủ Ngạn Tước liên hôn, nếu bây giờ mình được nhìn xem anh ta dáng vẻ như thế nào đều xứng đáng nha!’
‘Hừm, hắn thì có gì đáng xem? Phi Nhi, mình nói với cậu, hắn nhất định là dáng vẻ xấu đến không dám gặp người cho nên mới không dám gặp mình, mình nghĩ hắn chắc là một tên bụng phệ, còn dám nói cái gì hay ho là không muốn kết hôn chứ!’ Liên Kiều có bao nhiêu vốn tiếng Trung đều đem ra dùng hết.
‘Làm ơn đi, cái đó là “đẹp như tên”! Phi Nhi chớp chớp mắt, chỉnh lại.
‘Không quản hắn đẹp hay không, hắn không cần mình, mình càng không cần hắn, mình quyết định ở Hồng Kông xem mắt, nhất định sẽ tìm thấy người đàn ông tốt hơn hắn nghìn vạn lần, tức chết được! Tức đến sùi bọt mép rồi nè!
Liên Kiều hiên ngang tuyên bố, đến đoạn kích động, thậm chí còn hoa tay múa chân.
Phi Nhi nghe xong thở dài một hơi: ‘Liên Kiều ơi, bạn nếu tức hắn thì nên bay sang Mỹ nha, trụ sở chính của Hoàng Phủ tài phiệt đặt ở Mỹ, ở Hồng Kông bạn tức hắn thì được gì? Cho dù bạn ở đây thực sự tìm thấy người đàn ông hơn hắn mấy trăm lần thì hắn cũng có biết đâu!’
Chương 2: Quà gặp mặt (1)
Thực không hiểu nổi nha đầu này, đối với cái vị hôn phu trước giờ chưa từng gặp mặt lại cố chấp như vậy, bất quá, cái vị tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia thực quả không phải người theo chủ nghĩa kết hôn, nghe nói mỗi lần vương thất Mã Lai mối lần đề cập chuyện hôn nhân với Hoàng Phủ tài phiệt đều bị người đàn ông trong truyền thuyết ấy không chút khách khí mà từ chối.
Vốn gọi là ‘trong truyền thuyết’ là vì vị tổng tài Hoàng Phủ Ngạn Tước này thế nào cũng không giống như thích truyền thông báo chí, cũng giống như những tổng tài khác của bốn đại tài phiệt, dù cho có lên báo cũng rất ít nhìn thấy ảnh của bọn họ, căn bản là chỉ lên những tạp chí và kênh truyền thông hàng đầu.
Liên Kiều vốn tính kiêu nại, cô sẽ không chủ động đi tìm hiểu cái vị hôn phu chủ động từ chối mình! Cho nên, Hoàng Phủ Ngạn Tước hình dạng ra sao đều không có quan hệ gì với cô.
Liên Kiều nghe xong, ánh mắt láo liên sau đó đột nhiên lại trở nên chán nản buồn bã, chỉ thấy cô nằm ườn lại trên bàn, giọng nói cực kỳ chậm rãi mà buồn bã: ‘Phi Nhi, cậu thấy mình …’
Cái bộ dạng này của Liên Kiều dọa đến Phi Nhi, cô lập tức đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều lên: ‘Thế nào? Xấu hổ gì?’
‘Cậu nói xem mình có phải thật khiến người ta không thích không? Cái tên đàn ông đầu heo đó vì sao lại không muốn gặp mình chứ?’ Liên Kiều thực nghĩ không ra, chân mày đã cau thành một cụm.
‘Đàn ông đầu heo? Ai là đàn ông đầu heo?’ Phi Nhi vẫn chưa theo kịp cô.
Liên Kiều trợn mắt: ‘Chính là cái tên ngu ngốc Hoàng Phủ đó, vị hôn phu trong truyền thuyết của mình!’
Phi Nhi cố nén cười, cô cố ý khoa trương nói: ‘Ai nói Liên Kiều nhà chúng ta không đẹp nào, nhìn kỹ gương mặt nhỏ này còn đẹp hơn Điêu Thuyền!’
‘Điêu Thuyền?’ Liên Kiều nghe xong, gương mặt càng suy supn: ‘Phi Nhi, cậu nói mình giống con sâu sao?’
‘Sâu? Sâu gì? Mình nói cái đó lúc nào?’ Phi Nhi không hiểu hỏi lại.
Liên Kiều nhướng mày, vặn eo: ‘Cậu vừa nói mình so với cái gì chồn cái gì Ve đó, vừa là động vật vừa là côn trùng, còn giả vờ?’
(**Điêu tiếng hoa đồng âm với chồn, còn Thuyền tiếng hoa đồng âm với ve**)
Phi Nhi nghe xong, ngay cả ý muốn đập đầu vào tường cũng có, Liên Kiều nói tiếng Trung vốn thường râu ông nọ cắm cằm bà kia chứ nói gì đến văn học cổ Trung Quốc.
‘Nha đầu thối, cậu nhớ kỹ, Điêu Thuyền là một danh nhân, là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc cổ đại, ra ngoài đừng có nói bừa, mất mặt chết được!’
‘Cắt ~’ Liên Kiều không xem vào đâu giấu nụ cười nói: ‘Một người lại lấy tên một con côn trùng, thực buồn cười!’
‘Vậy cậu thì sao, còn lấy tên một vị thuốc làm tên mình!’ Phi Nhi phản kích lại một câu: ‘Được rồi, tiểu tổ tông, theo mình về thôi, nếu còn không về trường học, điểm số của mình sắp bị cậu trừ hết rồi.
‘Được rồi, vậy đi thôi, cái tên đàn ông chết tiệt đó, đợi mình ở trên mạng tìm thấy hắn, nhất định sẽ khiến mặt hắn nở hoa! Ha ha!’ Liên Kiều cười rất xảo quyệt.
Phi Nhi vừa lôi vừa kéo Liên Kiều ra khỏi quán trà, với sự kiên trì của Liên Kiều, cô chỉ còn cách đi bộ với cô mà trong lòng thì đầy oán khí.
Một Liên Kiều không có chút dáng vẻ tiểu thư nhà giàu gì, không chút kiêng kỵ trong đêm vắng đang lớn tiếng đọc thơ Lý Bạch thì vài tên côn đồ đã chặn đường bọn họ ..
Chương 3: Quà gặp mặt (2)
‘Này, cô là Liên Kiều phải không?’
Dẫn đầu là một người đàn ông mặt mũi dữ dằn, hắn nhìn theo tấm ảnh trong tay lại nhìn về cô gái yếu nhược trước mắt hỏi.
Liên Kiều hơi chao đảo, thi hứng của cô bị giọng nói đột ngột cất lên làm gián đoạn, cô ngẩng đầu lên nhìn tên cầm đầu, nghênh ngang bước lên trước, không chút lo sợ nói: ‘Ta chính là bà cô Liên Kiều, thế nào?’
Lửa giận trong bụng cô vẫn chưa phát tiết hết, vừa hay lại có người tới chịu mắng.
Mặt tên cầm đầu giật giật mấy cái, hắn không nghĩ cái cô gái này lại lớn gan như thế …
‘Thế nào à? Chúng tôi là công ty đòi nợ, tháng trước thẻ tín dụng của cô quẹt quá nhiều, chẳng lẽ không cần trả sao?’
Phi Nhi nghe nói bọn họ là công ty đòi nơ, bị hù đến mặt cũng trắng bệch, cô liền kéo Liên Kiều qua một bên.
‘Trời ơi, bạn làm sao lại đắc tôi với những người này? Cô quẹt hết bao nhiêu tiền?’
Tuy rằng cô vẫn biết bạn Liên Kiều này yêu tiền như mạng, nhưng không ngờ cô lại chọc đến người của công ty đòi nợ.
Đôi mắt màu tím của Liên Kiều đảo qua đảo lại, sau đó thầm thì nói: ‘Nhất định là có người hại mình!’
Tên cầm đầu nghe vậy trợn trừng mắt, ai lại nhàm chán như vậy đi hãm hại một cô nương nhỏ như vậy, sức tưởng tượng của cô quả là phong phú, cho nên liền đem bảng kê của ngân hàng trưng ra …
‘Hãm hại cô? Cô tự xem bảng kê thẻ tín dụng của mình đi, tổng cộng thiếu nợ một trăm vạn, có chứng cứ hẳn hoi, chúng tôi không có vu oan cho cô!’
‘Một trăm vạn? Liên Kiều cô lên cơn điên gì vậy?’
Phi Nhi suýt nữa thì cắn nhầm lưới, lại nhìn Liên Kiều bộ dạng vô tâm ở bên cạnh, giống như chuyện này không liên quan gì đến cô.
Liên Kiều day day tai, mặt không một chút lo sợ, chỉ là … trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người ngồi xổm xuống.
‘Uây, cô làm gì vậy? Còn không mau ký vào giấy nợ?’ Tên cầm đầu quả thực không có cách nào giải thích hành động cổ quái của cô.
Phi Nhi cũng gấp muốn chết, cô cũng ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ bên tai Liên Kiều: ‘Bạn làm vậy là sao? Người ta muốn bạn ký tên kìa!’
Liên Kiều lấy tay đỡ cằm, đôi mắt tím lộ ra một tia mê người.
‘Mình à, đang nghĩ bảng kê này mình không thể ký, cho đến bây giờ mình cũng không thể nghĩ ra cuối cùng là đã quẹt thẻ mua cái gì mà nhiều vậy!’
Phi Nhi đã bị hù đến phát run …
‘Tiểu tổ tông ơi, bảng kê giấy trắng mực đen, cô muốn trốn nợ cũng không được, hơn nữa, bạn xem mấy tên đòi nợ này, tên nào tên nấy mặt mũi dữ dằn, nhanh nghĩ cách thoát nạn đi!’
Liên Kiều trầm tư một chút rồi chợt nhảy lên …
‘Này, anh cầm đầu, cô lớn tiếng gọi.
Tên cầm đầu nhìn xung quanh, nhận ra cô đang gọi hắn, liền không hài lòng nói: ‘Tôi họ Mã!’
‘Tôi bất kể anh là ngựa hay trâu!’
Liên Kiều nghe không hiểu hắn nói cái gì, đi đến trước mặt hắn, gương mặt nhỏ chợt biến thành buồn bã, nhanh còn hơn lật sách.
‘Ngưu đại ca, anh xem tôi bây giờ chỉ là một học sinh, lấy đâu ra tiền đây, nhưng mà, vị hôn phu của tôi thì rất nhiều tiền, có thể để hắn trả thay tôi được không?’
Chương 4: Liên Kiều
‘Tôi là họ Mã!’ Tên cầm đầu thấy bộ dạng tội nghiệp của cô, cũng không tiện to tiếng, hắn nhẹ giọng: ‘Cô bé, cô tuyệt đối đừng có giở trò gì, chúng tôi chỉ là muốn giúp ngân hàng thu tiền lại thôi!’
‘Tôi biết ... hu hu …’
Liên Kiều dùng tay bụm mặt khóc thật to tiếng, tiếng khóc này của cô thật dọa đến mấy tên đòi nợ, mấy tên nhìn nhau, đặc biệt là vị Mã đại ca cầm đầu, hắn càng kinh hoàng.
‘Này … Tôi kêu cô đừng khóc nữa, người không biết chuyện còn tưởng là chúng tôi bắt nạt cô!’
Phi Nhi ở bên cạnh không kìm được thở dài một hơn, màn kịch này lại bắt đầu rồi, người hiểu chuyện liền biết mánh khóe trước nay của cái cô Liên Kiều này, nhưng người không hiểu chuyện sẽ bị tiếng khóc kinh thiên động địa này của cô hù dọa.
‘Hu hu …’ Tay Liên Kiều vẫn áp trên mặt, cô nói không rõ ràng: ‘Ngưu đại ca … Tôi, tôi không có chiêu trò gì, người ta là đang nghĩ cách nhanh nhất để trả lại tiền cho ngân hàng mà, nếu các anh thực sự gấp vậy để tôi đi tìm vị hôn phu xin tiền đi, hắn nhất định sẽ giúp tôi trả, chỉ là mấy anh phải chạy đến Mỹ mới lấy được tiền thôi!’
Tên cầm đầu chớp chớp mắt, hắn cố kìm cơn giận, lần nữa tốt bụng thấp giọng nói: ‘Cô bé, tôi họ Mã!’
‘Người ta mới không quản anh là ngực hay là trâu, tóm lại anh phải tội nghiệp cho tôi … hu hu hu …’
Liên Kiều trước giờ không rành tiếng Trung, không phân biệt là ngựa hay trâu, vẫn không quên giải thích cho mình một chút, nhưng tiếng khóc của cô quả thực đã chấn động hết thảy người ở đó.
‘Được rồi được rồi, cô trước ngừng khóc đi, chúng tôi không quan tâm ai trả tiền cho cô, chỉ cần lấy được tiền là coi như chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Cô muốn ai thay cô trả tiền thì ký tên lên đây!’
Liên Kiều nghe xong liền ngẩng đầu lên, nhưng cũng không quên giả vờ kích động lau mắt, chợt nở nụ cười, đôi mắt tím lấp lánh một tia giảo hoạt, ‘Các anh thực có thể đi Mỹ đòi nợ sao?’
Hay quá rồi, Liên Kiều cảm thấy giờ này phút này ông trời cũng đang giúp cô.
Hiển nhiên là tên cầm đầu không nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt Liên Kiều, hắn nghiêm túc gật đầu, dường như cũng cảm thấy bắt một cô nhóc trả món nợ một trăm vạn là chuyện không thích hợp.
Thấy hắn gật đầu, Liên Kiều rất cao hứng, cô liền không nói gì thêm, trên tờ bảng kê ký một chữ như “rồng bay phượng múa”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bốn chữ như vẽ giun cuối cùng đã được viết trên tờ bảng kê một trăm vạn của ngân hàng.
‘Cái này …’ Tên cầm đầu nhìn thấy cái tên này, cho rằng mình nhìn nhầm, nhất thời sững người.
Liên Kiều lại cho rằng hắn đọc không hiểu chữ cô viết, cho nên liền ngẩng đầu, cực kỳ kiêu ngạo giải thích một câu: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là vị hôn phu của tôi, là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt!’
Chương 5: Hoàng Phủ Ngạn Tước
Bầu trời trong xanh như muốn ôm nước vào lòng, ánh mặt trời kiêu ngạo chiếu từng tia nóng bức xuống cả thế giới bên dưới, tòa nhà trăm tầng đứng sừng sững trong khu thương nghiệp hoàng kim làm người ta lóa mắt bởi vẻ sang trọng của nó.
Kiến trúc trăm tầng dường như là biểu tượng chung của tứ đại tài phiệt chỉ có điều phong cách mỗi tòa mỗi khác.
Tòa nhà Hoàng Phủ tài phiệt cũng vậy, bất kể là phong cách kiến trúc hay là thiết kế toàn bộ bằng thủy tinh công nghiệp đều toát lên vẻ ưu nhã cực kỳ, bất kể là nhìn từ góc nào cũng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Chính vì sự kết hợp thâm thúy giữa thủy tinh màu tím và đen, lại do phong cách tổng thể mang lại cho người nhìn càng nhiều cảm giác thần bí, mà đây lại là nơi người người ngưỡng vọng, cũng là một trong số ít nơi phong cách kiến trúc mang cảm giác như muốn vượt mây.
Trong phòng họp cấp cao.
Tuy nói là nơi đây chỗ nào cũng hết sức ưu nhã, nhưng mỗi nhân viên ở đây dáng vẻ lại cực kỳ bận rộn lại có một không khí không hề gấp gáp tràn ngập càng cho thấy sự quản lý rất khoa học ở đây.
Ngồi trong phong hội nghị toàn bộ đều là quản lý tài phiệt cấp cao, bọn họ đang nghiêm túc báo cáo tình hình quản lý các nghiệp vụ khác nhau và tình trạng tài chính hàng năm, kim ngạch khổng lồ của từng hạng mục ở đây chỉ là những con số.
Ít ra, trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, tiền bạc sớm chỉ là một loại con số nhưng ai cũng biết, trong bốn tài phiệt lớn, Hoàng Phủ Ngạn Tước là người cầm lái nghiêm túc nhất.
Mỗi vị quản lý cao cấp ở đây thân phận đều không đơn giản, nhưng khi họ nhìn vào thân người cao lớn đang ngồi đường hoàng ở ghế chủ tịch, ánh mắt luôn lộ vẻ sùng kính và tôn trong.
Hoàng Phủ Ngạn Tước - Tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, thân người cao lớn ít nhất cũng hơn một mét tám sáu, đôi ngươi đen láy như gỗ mun, sóng mũi cao thẳng cương trực, không lộ chút nào vẻ thâm thúy và trí tuệ của hắn.
Hắn không nói một lời ngồi ở đó, nghe rõ từng nhân viên báo cáo, ngũ quan tuấn tú mang theo anh khí bức người, trong vẻ hiên ngang lại mang nét ôn hòa, nhìn nghiêng một bên mặt, từng đường nét đều hoàn mỹ như dao khắc, ôn hòa mà anh tuấn lại mang theo một nét độc đáo không thể tả nổi của riêng hắn.
Hắn có gương mặt đẹp như vương tử, thế nhưng, tất cả mọi người ngồi ở đó đều biết, người đàn ông ngồi trước mặt họ lại có bản lĩnh làm họ cảm thấy sợ sệt, tâm tư tinh tế, lại có năng lực định sách lược kinh người.
Tính tình nghiêm khắc và khả năng hoạch định kinh người của Hoàng Phủ Ngạn Tước có liên quan mật thiết đến tình hình kinh doanh và sản nghiệp của Hoàng Phủ tài phiệt.
Hoàng Phủ tài phiệt là do một tay cha của Hoàng Phủ Ngạn Tước, Hoàng Phủ Ngự Phong gầy dựng nên, Hoàng Phủ Ngạn Tước là con trai lớn của ông, từ sau khi hắn tiếp quản Hoàng Phủ tài phiệt, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, tài phiệt đã bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào thị trường tài chính quốc tế, nhảy vọt thành một thành phần không thể thiếu trong bốn đại tài phiệt.
Hoàng Phủ tài phiệt có quy mô lớn khắp toàn cầu, lợi nhuận cực lớn, là tập đoàn có liên kết với hoạt động tài chính toàn thế giới.
Trên khắp thế giới Hoàng Phủ tài phiệt có hơn hai trăm triệu khách hàng ở trên một trăm quốc gia, bao gồm cá nhân, tập thể, xí nghiệp và các văn phòng chính phủ, cung cấp những phục vụ về tài chính đa dạng từ ngân hàng đến thế chấp, phục vụ đầu tư xí nghiệp và ngân hàng cho đến môi giới, bảo hiểm và quản lý đầu tư, không có cơ cấu tài chính nào có thể so sánh.
Chương 6: Chữ ký mèo quào
Thời gian họp không ngắn không dài, vừa đủ khoảng hai tuần trà, khi cuộc họp vừa kết thúc, thư ký tổng tài Run liền chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấp giọng nói: ‘Tổng tài, sáng sớm hôm nay ở phòng thư ký có hai người rất kỳ lạ đến, bọn họ nói rõ muốn gặp ngài!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhướng mày, đứng dậy, âm thanh hùng hậu mà rõ ràng: ‘Người kỳ lạ?’
Thư ký Run lập tức giải thích: ‘Đúng vậy, hai người này lại không có hẹn trước, nhưng mà … nhưng mà …’
‘Nhưng mà sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ngạc nhiên thấy thư ký của mình hôm nay sao lại rề rà thế kia, cô chắc phải hiểu rõ nếu không có hẹn trước, hắn sẽ không tiếp người khách đó.
Thư ký Run nuốt một ngụm nước bọt: ‘Nhưng mà hai người này nói, bọn họ chịu sự ủy thác của vị hôn thê của ngài đến để gặp ngài!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đi đến trước cửa văn phòng tổng tài, nghe lời này, thân hình cao lớn cứng lại, vị hôn thê? Vị hôn thê nào?
‘Để bọn họ vào!’ Đôi mày rậm hơi lộ vẻ không vui, chân đã bước vào văn phòng tổng tài.
Hai người rất nhanh đã được thư ký dẫn đến phòng tổng tài, một người chính là ‘Ngưu đại ca’ trong miệng Liên Kiều, còn người kia là thủ hạ của hắn, hai người này đều dáng vẻ dữ tợn, thần sắc hung dữ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi trên ghế, thân mình dựa vào chiếc ghế bằng da thật cao cấp, bộ âu phục trên người được may thủ công càng làm cho vẻ anh tuấn của hắn hiển lộ, hắn không nói gì, chỉ có đôi mắt thâm thúy mà sắc bén nhìn thẳng hai người đối diện.
Hai người này không biết vì sao lại cảm thấy toàn thân lạnh run, cái văn phòng rộng lớn như vậy cùng với người đàn ông đẹp như hoàng tử ngồi kia lại khiến cho họ có một cảm giác không nói nên lời.
“Ngưu đại ca” mở miệng trước, hắn tiến lên đặt một văn kiện trong tay lên bàn tổng tài, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, chúng tôi là người thu nợ được ngân hàng ủy thác, là như vầy, Liên Kiều tiểu thư đang nợ ngân hàng chúng tôi một trăm vạn nợ thẻ tín dụng, cô ấy ký tên ngài trên giấy ủy thác, ủy thác ngài giúp cô ấy trả một trăm vạn này!’
Nói xong hắn khẩn trương nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trời ạ, nhanh trả tiền đi, nếu còn không trả, hắn cũng không có cách gì báo cáo lại với cấp trên, một trăm vạn lận, nếu như nha đầu này dám chơi hắn, đợi đến khi về Hồng Kông nhất định sẽ để cô chịu khổ.
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt qua một tia nghi hoặc … Hắn mở phần văn kiện, khi vừa thấy mấy chữ viết ngả nghiêng ở cuối văn kiện, hắn cảm thấy như trên đầu có một đàn quạ đen bay qua.
Đây là chữ của ai, viết tên của hắn lại xấu đến thế này?
Ánh mắt lại lướt lên phía trên, nhìn thấy cái tên chỗ ‘Người ủy thác’ – Liên Kiều! Hai chữ này ngược lại lạ viết rất đẹp, nhìn ra được là do cực khổ luyện ký tên mình mà thành.
Nhưng mà … Liên Kiều? Là ai?
Nhìn thấy chân mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau lại, tên kia liền nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, thực ra qua hai lần ủy thác như vậy để đòi tiền thực là không đúng quy tắc, nhưng vị hôn thê của ngài khóc quá thê thảm, mà lại là một cô gái trẻ, chúng tôi cũng không thể làm khó cô ấy, cho nên …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như không nghe hắn nói gì, chỉ thấy hắn vươn tay, nhấn điện thoại trên bàn, thấp giọng ra lệnh: ‘Andy, lập tức tra cho tôi tư liệu của Liên Kiều!’
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Chương 7: Vị hôn thê từ trên trời rơi xuống
“Ngưu đại ca’ nghe xong, sắc mặt sầm xuống, giống như vừa mới bị người ta tạt cho một chén nước tương lên mặt, gương mặt càng lúc càng đen.
Không phải chứ? Chuyện gì đây? Nha đầu đó không phải liên miệng nói tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt là vị hôn phu của cô sao? Sao Hoàng Phủ tiên sinh lại còn phải điều tra?
Nha đầu thôi, dám chơi lão gia, đợi khi về Hồng Kông ta nhất định không tha cho cái nha đầu Liên Kiều này.
Không lâu sau, người tên Andy gõ cửa đi vào, hắn vừa đẩy tập tư liệu về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa cung kính báo cáo: ‘Tổng tài, qua điều tra, cô gái Liên Kiều này chính là Kuching tiểu thư, là cháu gái mà hoàng thất Mã Lai yêu thương nhất, năm nay mới hai mươi tuổi, vì yêu thích Trung y, bây giờ đang học nghiên cứu sinh ở khoa Y đại học Hồng Kông, Trung Quốc, tuy rằng hoàng thất Mã Lai không vừa ý lắm, nhưng cũng không có cấm cản, chẳng qua, vị tiểu thư này …’
Andy nói đến đây chợt ngừng lại, lau lau mồ hôi trên trán.
‘Chẳng qua thế nào?
Hoàng Phủ Ngạn Tước lật lật tài liều, nhướng mày, Kuching tiểu thư của hoàng thất Mã Lai? Cái tên này dường như có chút quen thuộc, hắn ở đâu nghe được nhỉ?
Andy do dự một chút mới nói tiếp: ‘Tổng tài, thực ra ngài phải nên biết vị tiểu thư này, cô ấy là vị hôn thê mà nửa năm trước hoàng thất Mã Lai muốn phối cho ngài, chỉ là trước giờ ngài chưa gặp qua cô ấy mà thôi …’
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt qua một tia kinh ngạc, hắn lại thu ánh mắt lại nhìn xuống tấm ảnh trong tập tư liệu … Cô gái này vẻ ngoài xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt màu tím tử lan quả thật hiếm thấy, chẳng qua, ánh mắt có chút nghịch ngợm linh lợi.
Cô gái này … vừa nhìn đã biết không phải vừa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi giật mình một cái, hắn thình lình nhớ ra mẹ hắn quả thật có đề cập đến cháu gái của hoàng thất Mã Lai, chỉ là hắn quả thực đối với cái loại liên hôn này chán ghét cực điểm, nên đã tận lực tránh gặp mặt.
Không ngờ rằng … Hắn nhìn lại tờ giấy nợ một trăm vạn, không ngờ rằng cô gái này lại to gan như thế, cũng không ngại ngùng gì, còn chưa gặp mặt đã tặng cho hắn món quà gặp mặt lớn như thế!
‘Chuyện này … Hoàng Phủ tiên sinh, ngài xem khoản tiền này …’
“Ngưu đại ca” quả thực nhịn không nổi nữa, nhưng cũng không dám thể hiện suy nghĩ thật, ai cũng biết bốn nhà tài phiệt này không dễ chọc vào.
Khuôn mặt ưu nhã của Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt qua một tia bí ẩn, hắn ấn phím điện thoại: ‘Run, thông báo phòng tài vụ, lập tức chuẩn bị xuất một trăm vạn!’
‘Dạ, tổng tài.’
‘Cám ơn Hoàng Phủ tiên sinh, cám ơn …’ “Ngưu đại ca” không ngờ rằng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như thế, cảm động đến thiếu chút quỳ xuống.
Andy bước lên, nói với họ: ‘Hai vị, xin đi theo tôi lấy tiền!’
‘Được, được, được!’ Hai người đàn ông vui mừng đi theo lấy tiền.
Tập tư liệu trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay qua chuyển lại, khi đôi mắt màu tím ấy đập vào mắt hắn lần nữa, giống như nghĩ ra điều gì, chỉ thấy đôi môi mỏng câu lên một nụ cười trên gương mặt anh tuấn, lần nữa nhấn phím điện thoại ra lệnh: ‘Chuẩn bị một chút, tôi muốn về Hồng Kông!’
Chương 8: Kẻ thù số một - ‘Đu đủ’
Đại học Hồng Kông.
Đường Bạc Phu Lâm khu Tây Hoàn, Hồng Kông, trường đại học Hồng Kông đứng dựa lưng vào núi, đây là trường đại học được mở sớm nhất mà cũng là trường đại học quan trọng nhất Hồng Kông, đây không giống như loại trường dành cho con cháu quý tộc đầy không khí xa hoa mà ngược lại, bầu không khí học thuật nồng đượm đầy khuôn viên mang phong cách Victoria.
Ao sen mùa hạ là nơi dễ thấy nhất trong trường đại học Hồng Kông, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống một mảnh rừng, tại thư viện nằm trước quảng trường Trung Sơn, cả không gian chìm trong bóng thanh mát của những dây thường xuân.
Từng nhóm học sinh mặc đồng phục đẹp mắt bước chỉnh tề theo tiết tấu nhanh mà khinh xảo, còn bên hướng Tây Bắc này lại là vịnh Victoria xinh đẹp miên man vỗ sóng.
Khóa này của khoa Y đại học Hồng Kông không có nhiều nữ sinh viên, Liên Kiều là một trong số đó, nhưng dung mạo xinh đẹp tinh tế của cô đã thành mục tiêu tấn công của nhiều sinh viên trong trường, đặc biệt là đôi mắt tím đó, làm người ta vừa gặp thì thấy kì lạ nhưng sau đó thì lại lưu luyến không thôi.
Nhưng …
Cô lại khiến cho toàn bộ nam sinh viên trong trường không dễ dàng tiếp cận, bởi vì ai cũng biết, cái cô Liên Kiều này không chỉ là dòng dõi vương thất Mã Lai mà còn bởi vì cô là nha đầu trêu đùa người không đền mạng.
‘Tránh đường tránh đường …’
Hơn mười giờ sáng, không gian trong thư viện vốn rất yên tĩnh nhưng lại vang lên một tràng âm thanh gáp gáp.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái lại ôm trên tay một chồng sách dầy cộp, gần như chặn hết tầm nhìn của cô làm cô chỉ có thể nhìn nghiêng sang một bên, miệng cứ kêu to nhường đường.
‘Làm ơn tránh qua, đụng phải tôi không chịu trách nhiệm đâu …’
‘Ai da …’
‘Rầm …’
Lời cô gái còn chưa dứt liền thấy mình đã đụng vào một người, tiếp theo, chồng sách trên tay đã “rầm” một tiếng đổ sụp xuống rơi đầy trên đất …
Cô gái đó không phải ai khác, chính là Liên Kiều!
Cô nhìn đống sách trên đất, lại nhìn người vừa chặn đường đi của mình, vừa nhìn lửa giận đã nổi lên, bàn tay nhỏ chống lên eo: ‘Này, tôi nói cô mắt dùng để thở chắc? Còn tai, chắc là bị lông vịt nhét đầy rồi chứ gì?’
Tức chết cô mà, đống sách này là do cô không dễ dàng gì mới chất lên được rồi ôm lên, nay lại bị cái cô ‘Đu đủ’ này đụng đổ hết.
‘Đu đủ’ là cái tên mà cô ngầm đặt cho Thù Đế, là kẻ thù không đội trời chung của cô ở khoa Y này, chính xác hơn, kẻ thù không đội trời chung của cô là một đám người do ‘Đu đủ’ cầm đầu.
Giọng nói của Liên Kiều phá vỡ sự yên tĩnh của thư viện, ánh mắt mọi người đều hướng về phía có tiếng nói, chờ xem náo nhiệt.
Thù Đế bị Liên Kiều giành nói trước, tức đến xanh mặt, cô cũng là con nhà danh giá, sau khi đến khoa Y lại không ngờ trở thành kẻ thù số một của nha đầu này.
‘Nha đầu thối này, đã ôm nhiều sách như vậy còn chạy nhanh như vậy trong thư viện, cô không sợ bị đè chết à, là cô tự đụng vào tôi còn ở đây vừa ăn cướp vừa la làng, thế nào, đây chính là bản lĩnh của hoàng thất các người phải không?’
Chương 9: Kẻ thù số một - ‘Đu đủ’
‘Ai da, cái cô ‘Đu đủ’ này, tôi còn chưa nói cái gì, cô còn ở đây lên tiếng, cô tưởng tôi thích đụng cô lắm sao, đụng cô tôi chẳng thà đụng một cây đu đủ thật còn hay hơn!’ Liên Kiều nhún chân, trực tiếp bước lên mớ sách đang chất thành đống, vậy thì không cần phải ngẩng đầu lên mắng người.
Liên Kiều cũng kể là bình thường, cao khoảng một mét sáu ba, nhưng kẻ thù số một Thù Đế lại cao đến một mét bảy, cho nên mỗi lần đấu khẩu với cô ta, đều là Liên Kiều phải ngẩng đầu lên, ngẩng đến mỏi cả cổ!
‘Cô …’ Thù Đế ghét nhất là Liên Kiều gọi cô ‘‘Đu đủ’, mỗi lần nghe cô gọi cái tên này, cô ta ngay cả ý muốn giết người cũng có.
Lúc này, Phi Nhi cùng đám bạn bè của Thù Đế đã chạy đến …
‘Liên Kiều, cô lại cãi nhau gì với cô ta, chúng ta đi thôi, nghe nói lát nữa toàn bộ sinh viên khoa Y của khóa chúng ta phải đến tập họp ở hội trường, hình như có một nhân vật nổi tiếng nào đó đến thì phải!’ Phi Nhi kéo kéo tay Liên Kiều, nhỏ giọng nói.
Trời ơi, hai người này làm ơn đừng cãi nhau nữa, từ lúc nhập học cho đến bây giờ đã cãi nhau đến gà chó không yên rồi.
‘Kệ hắn là nhân vật cẩu vật gì, đừng có làm phiền mình, mình đang lúc có hứng cãi nhau!’ Liên Kiều không kiên nhẫn xua xua tay nói.
‘Tôi nói với cô nè, Liên Kiều, cô đứng cao như vậy một khi không cẩn thận ngã xuống vậy thì hay ho rồi, thực chưa từng thấy qua một người nào trong vương thất lại thấp như vậy nha!’ Một tên trong đám đồng bọn của Thù Đế cười nhạo.
‘Đâu chỉ là như vậy, tôi còn nghe nói hậu nhân dòng dõi vương thất của chúng ta bình thường tiêu xài hoang phí, hai ngày trước nghe nói đã mạnh tay cà thẻ, đến giờ vừa tròn nợ ngân hàng một trăm vạn, chậc chậc, Liên Kiều, tôi thật tội nghiệp cho cô nha, có cần tôi cho cô mượn ít tiền không, nếu không sợ rằng cô bị cái đám đòi nợ đó chém thành mười tám khúc thôi, ở đất Hồng Kông này ghét nhất là loại người thiếu nợ không trả đó!’
Gương mặt Thù Đế đầy vẻ trêu cợt nói, nói xong cả đám đồng bọn ở sau lưng cứ cười ha hả.
Liên Kiều nghe xong câu này lại không chút giận dữ, còn rất rộng lượng trả lời: ‘Thật là ngại quá ‘Đu đủ’, chắc là phải để cô thất vọng rồi, thứ nhất, tôi được rất nhiều người yêu thích tôi, không như cô ngay cả ngón tay út của tôi cũng không bằng, cái gì là con nhà danh giá, danh môn nào, gia gia tôi còn chưa từng nghe nói qua, thứ hai, tôi quả thực có tiêu hơn một trăm vạn, nhưng cũng không còn cách nào, vị hôn phu của tôi có tiền, hắn không nói nhiều lời liền giúp tôi trả hết một trăm vạn đó, nếu là cô thì chắc không được thế rồi, một trăm vạn à? Hừm, mấy vạn tiền nợ thẻ tín dụng vẫn phải tự mình đi trả đó sao? Ha ha …’
Nói đến đây, cô đắc ý cười đến cong lưng.
‘Nha đầu thối, bình thường không thấy tiếng Trung tiếng Anh của cô tốt thế nào, lúc mắng người lại lưu loát như thế. Có vị hôn phu thì hay lắm sao, có biết chỗ dựa của Thù Đế là ai không? Nói ra sợ dọa chết cô, có nghe qua bốn nhà tài phiệt chưa, đó mới thực sự là tập đoàn có thực lực, Thù Đế chính là ** của tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lại thương yêu Thù Đế biết mấy, chỉ riêng tiền tiêu vặt mỗi tháng đã hơn năm trăm vạn, hừ, vị hôn phu của cô ra tay có mạnh vậy không?’ Lại một đồng bọn nữa của cô ta bước lên khinh thường nói.
Chương 10: Bọn họ chết chắc rồi
Liên Kiều nghe xong rõ ràng khựng lại, mà Phi Nhi ở bên cạnh vẻ mặt cũng sợ hãi, cô nhè nhẹ kéo tay áo của Liên Kiều, thấp giọng hỏi: ‘Liên Kiều à, thế nào … thế nào mà lại như thế? Vị hôn phu của bạn không phải là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt sao? Mà cái một trăm vạn đó cũng không phải là giả chứ?’
Đôi mắt to của Liên Kiều đảo đảo một vòng, liền đưa tay chỉ Thù Đế, lớn giọng nói: ‘Cô nói dối, cô không phải là tình nhân của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như lời cô nói là thật, vậy cô nói thử xem hắn ta hình dáng ra sao?’
Thù Đế hừ lạnh một tiếng: ‘Xì, thực nực cười, tôi cần gì gạt một nha đầu như cô, cô muốn biết hình dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước sao, thấy cô tò mò như vậy, tôi miễn cưỡng nói cho cô biết, anh ta bất luận là vóc dáng hay tướng mạo đều là rồng trong loài người, cao lớn đĩnh đạc, là loại đàn ông khiến tất cả phụ nữ phải thét lên.
Liên Kiều nhướng nhướng mày, đến lượt cô hừ lạnh một tiếng: ‘Cái gì là rồng trong loài người, trùng trong loài người thì có, như cô đây ngay cả ‘chồn’ với ‘ve’ đều không bằng, người đàn ông thích cô cũng nhất định chẳng có gì tốt. Hừ!’
Thực ra cô nói vậy cũng chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, bởi vì Hoàng Phủ Ngạn Tước hình dáng như thế nào Liên Kiều làm sao biết được, cho nên Thù Đế muốn nói như thế nào cô cũng không có cách nào biết được là thật hay giả.
Phi Nhi nghe cô nói, lập tức đưa tay chống trán … Trời ơi, cái gì mà ‘chồn’ với ‘ve’ là Điêu Thuyền nha, thực là phục nha đầu này, vừa học được một cái tên liền dùng ngay cái tên người này để thực hành.
Câu mắng người này của Liên Kiều làm cho Thù Đế không hiểu gì hết, nhưng cô cũng đã quen rồi, có nhiều lúc nha đầu Liên Kiều này nói những lời kỳ lạ khó hiểu.
‘Hừm, cô thực là không có kiến thức, chưa ăn được thịt heo chắc cũng phải biết hình dáng con heo chứ? Ngay cả tứ đại tài phiệt cũng không biết, thật nực cười!’ Thù Đế cười đến rung người, trên đôi má cũng hiện rõ nét khinh thường.
‘Xì, thì ra tứ đại tài phiệt là heo chạy trên đường sao? Cũng không biết là chạy đến đâu nha!’ Liên Kiều đương nhiên không hiểu là Thù Đế chỉ lấy một cái ví dụ để hình dung, cô đối với ngạn ngữ Trung Quốc vốn không nhanh nhạy lắm.
Không ngờ Thù Đế nghe xong lời này lại thực sự không nhớ là Liên Kiều vốn không hiểu lời mình nói, còn cho rằng cô đang cười nhạo mình, nhất thời giận đến xanh mặt.
Liên Kiều hắng hắng giọng, còn đang kỳ lại tại sao sắc mặt cô ta lại tái xanh như thế…
‘Này, ‘Đu đủ’, kỳ thực nói trắng ra là cô được người ta bao dưỡng rồi, thế nào mà lại to tiếng nói ra vậy, tôi mất mặt thay cho cô đó nha, ai, sau này tôi không thèm cãi nhau với cô nữa, đỡ bị hạ thấp đẳng cấp!’
‘Cô …’ Thù Đế càng tức giận. ‘Hừ, tôi nghĩ vị hôn phu của cô cũng chẳng ra làm sao, hắn dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không bì kịp với người của tứ đại tài phiệt, ha ha, tôi hôm nay tâm trạng rất tốt, cũng không muốn ở đây cãi cọ với cô mãi, cô tự lo liệu đi! Chúng ta đi …’
Phi Nhi nhìn bóng bọn họ rời đi xa, không nhịn được lắc đầu: ‘Thực là thời thế thay đổi rồi, làm tình phụ của người ta mà còn hùng hổ như thế …’ Cô nói xong xoay người nhìn Liên Kiều, lại thấy cô tức đến phùng mang trợn má.
‘Sao vậy nha đầu?’ Do tuổi của Liên Kiều nhỏ nhất trong bọn họ cho nên họ đều đã quen gọi như vậy.
‘Hừm, bọn họ chết chắc rồi!’ Liên Kiều tức giận nói, đôi mắt màu tím tử lan lấp lánh một tia xảo quyệt.
‘Bọn họ? Ai vậy? Nhóm người Thù Đế hả?’ Phi Nhi biết cô lại nghĩ ra trò gì, thất kinh hỏi.
Liên Kiều giơ nắm đấm, cười thật khủng bố …
‘Kha kha, chính là cái cô ‘Đu đủ’ đó, còn có tên đầu heo kia … Hoàng Phủ Ngạn Tước!’
Truyện khác cùng thể loại
318 chương
1 chương
501 chương
26 chương
251 chương