Tất cả thành viên nòng cốt của tiểu đội dị năng đều tập trung trong phòng hội nghị, mọi người đều nhỏ giọng bàn bạc, nét mặt tò mò. Mấy hôm trước có mấy chiếc trự thăng đến khu an toàn, không ít nguồn tin tức vụn vặc nên mọi người biết, sắp có biến động lớn nào đó. Chi nha_ Cửa lớn màu màu nâu của phòng hội nghị được đẩy ra, Trần tư lệnh tươi cười với cửa, hình như mời người ngoài cửa tiến vào, biểu tình cười híp mắt như mọi khi, nhưng lại mang theo chút lấy lòng cùng cùng cung kính. Dẫn đầu đi vào là một người đàn ông mặc quân trang, thoạt nhìn khoảng ba mươi ba tuổi, dáng dấp cao gầy mà lão luyện. Đi phía sau, là bốn người quần áo chỉnh tề như nhau, bọn họ theo an bài của Trần tư lệnh ngồi trước bàn dài, Trần tư lệnh kính cẩn đứng một bên: “Hôm nay mời mọi người đến là muốn giới thiệu, đây là quản lý mới cấp cao nhất của khu an toàn chúng ta, Tương Anh tiên sinh.” Tương Anh là người quân đội nên khí thế sắc bén, khuôn mặt nghiêm nghị, mày rậm, hai mắt lợi hại có thần. “Tôi về sau sẽ hoàn toàn tiếp nhận khu an toàn, hy vọng sau này mọi người có thể phối hợp làm việc, dù sao dị năng giả là vòng quan trọng nhất của khu an toàn.” Tiếng của Tương Anh giống như khí chất của hắn, lạnh lùng cứng rắn cường thế. Mấy người phía dưới nháy mắt bùng nổ, nếu thay đổi người, như vậy xu hướng bố trí như hiện nay cũng sẽ bị phá vỡ. Trịnh Vũ Văn lạnh mặt nhìn Trần tư lệnh cười lấy lòng, trong lòng cảm thấy khoái chí vô cùng. Nhưng mà một người theo đuổi quyền thế, nháy mắt giờ đây đồ vật gì đó khiến ông ta vui vẻ bị mất đi, thế mà còn cười tươi hớn hở như thế. Ánh mắt Trần tư lệnh đảo đến trên người Trịnh Vũ Văn, thấy y nhìn mình đầy châm chọc, vì thế gật gật đầu với y, vẫn tươi cười híp mắt lấy lòng Tương Anh. “Thật ra thì, khu an toàn ở C thị có một vấn đề rất lớn, nó tương tự như một khu an toàn khổng lồ nhưng về sau lại trở nên lạc hậu, thậm chí không cản nổi một ít tổ chức tự phát của người dân, về sau chính phủ sẽ tương trợ cho khu an toàn.” Tương Anh gọi đến một người mang mắt kính, mặt không thay đổi bắt đầu đọc báo cáo. “Khu an toàn C thị là một trong mười khu an toàn được thiết lập dưới danh nghĩa của quân đội, phi thường được coi trọng, hơn nữa C thị là thành phố có chiến lược quan trọng, cho nên cải cách C thị là một việc cấp bách không thể trì hoãn.” “Chúng tôi đã qua thảo luận, đối với tình trạng của các tiểu đội dị năng giả sẽ tiến hành cải cách, hiện giờ chúng tôi sẽ đem điều lệ mới phát ra, hy vọng mọi người nghiêm túc đọc.” Rất nhanh, mấy tờ giấy A4 được phát đến tay tất cả mọi người. Quy định mới là sẽ hủy bỏ trợ cấp, gia tăng nhiệm vụ của chính phủ vào, hơn nữa đối với người bị thương hoặc chết đi trong nhiệm vụ thì người nhà sẽ nhận được phúc lợi lớn, đồng thời, quyền lợi vốn có của tiểu đội dị năng sẽ từng bước giảm bớt, nhưng quy định mới lại cho một cơ hội vô cùng lớn, khiến cho nhiều người chẳng thể nào phản bác được. Tóm gọn lại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Tương Anh hoàn toàn phủ nhận những điều của Ngô tư lệnh lúc trước, hơn nữa còn tiêu trừ đi ảnh hưởng của ông ta lưu lại. Đồng thời, hắn cũng cổ vũ các dị năng giả phục vụ cho khu an toàn, thúc đẩy phát triển bước tiến, cũng cho họ quyền lợi và địa vị, bất quá quy tắc của hắn hiển nhiên so với Ngô tư lệnh càng thêm tàn khốc công bằng. “Tôi không đồng ý!” Trịnh Vũ Văn là người đầu tiên nhảy ra, vốn những thứ tiểu đội Liệt Diễm đạt được càng ngày càng ít, quy định này của Tương Anh, lại đem hết những thứ lúc trước y có được xóa bỏ sạch sẽ! “Tôi đồng ý.” “Chúng tôi cũng không có ý kiến gì.” …… Những tiểu đội khác lại vô cùng sôi nổi mở miệng, phần lớn bọn họ bị tiểu đội Liệt  Diễm chèn ép trên đầu trên cổ, nỗ lực đôi khi cũng không chiếm được hồi báo, trợ cấp gì đó đều là hư vô, bây giờ có quy định thế này, chỉ cần bọn họ dám đánh dám liều mạng, thì sẽ có được mọi thứ! Vốn có mấy tiểu đội có quan hệ với nhau cũng không mấy đồng tình, nhưng là trong hoàn cảnh như vầy mà không hé miệng, dù sao có Trịnh Vũ Văn đi đầu, nếu mà nhảy ra thì trông cũng ngu ngốc lắm. Sắc mặt Trịnh Vũ Văn đen lại đứng tại chỗ, không khỏi phóng ra uy áp của cấp sáu, trên mặt mấy người vừa mới sôi nổi mở miệng trở nên khó xem. “Hừ.” Tương Anh hừ một tiếng, uy áp của dị năng giả cấp bảy nháy mắt phóng đến, khiến cho mọi người chẳng thể động đậy. Mọi người khiếp sợ nhìn Tương Anh, dị năng giả cấp bảy sao! “Mấy người nghĩ là mình có một dị năng giả cấp sáu thì lợi hại lắm à? Do cái quy định yếu đuối đó mà mới làm cho khu an toàn không chịu nổi một kích!” Tương Anh khinh thường đứng lên, nhìn đám người đang ngồi. Bốn người đi theo sau hắn cũng đứng dậy, uy áp đỉnh cấp cấp sáu nháy mắt tỏa tán ra, khiến cho mọi người khiếp sợ không nói nên lời, giờ phút này bọn họ mới chân chính nhận ra bản thân mình nhỏ yếu như thế nào. Không ít dị năng giả cấp năm lúc trước còn đắc ý giờ lâm vào trầm tư, có lẽ chỉ Trịnh Vũ Văn thì không đáng giá để bọn họ cho là mục tiêu cùng kẻ địch, hiệp nghĩa quá, ngược lại sẽ kéo chân. Tương Anh nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Văn: “Tôi biết cậu, cậu là người lần chiến đấu trước đã cố gắng rất nhiều, tôi đại biểu cho tổ chức cảm ơn cậu.” Trịnh Vũ Văn cố nghiến răng không nói không rằng, y cảm thấy được mỗi tấc da thịt của mình đều bị uy áp đè đến đau đớn, nếu y hé miệng, nhất định cũng chả phát ra tiếng, có chăng là răng còn có thể đánh lập cập vào nhau. Bất quá Tương Anh cũng không cho y trả lời: “Như vậy, lúc trước cậu được nhiều thứ như thế, về sau chẳng lẽ không đạt được hay sao?”   Trịnh Vũ Văn có chút lúng túng cùng áy náy, nhưng có một tiếng nói không cam tâm khác cứ quanh quẩn ở trong lòng y, khiến y không tài nào nói ra lời. Tương Anh thu lại uy áp, lớn tiếng nói: “Cậu có thể chứ?”    Trịnh Vũ Văn ngẩn ra, kiên định nâng đầu: “Tôi có thể!” ………. Tương Anh đi vào văn phòng, Trang Triệt cùng Cố Hựu ngồi bên trong: “Quy định mới đã được đặt ra rồi.” Cố Hựu gật đầu: “Ừ, về sau C thị liền giao cho anh, chúng tôi xử lý một chuyện rồi đi.”     …….. “Vũ Văn!” Có người hướng bên này xông đến, Thư Vũ Vi thét lên rồi núp ở sau lưng Trịnh Vũ Văn, cả người run run. Trịnh Vũ Văn an ủi người yêu của mình, tiếu vào phòng nhỏ. “Những người đó cứ tra xét trong căn cứ, hôm nay còn xuất phát tìm gì đó nữa, không cho ai theo hết trơn, tôi cảm thấy họ có mưu đồ!” Ánh mắt người mới tới tức giận cùng đôi chút hưng phấn. Trịnh Vũ Văn buồi cười lắc đầu: “Khu an toàn càng lúc càng tốt lên, cậu đừng nói lung tung.” “Vũ Văn! Anh tính gì đi chớ, tiểu đội trưởng Lam Vũ đã lên cấp sáu rồi đó, ngày nào đó sẽ cưỡi lên đầu chúng ta, tiểu đội trưởng của Nham Long đội nghe nói cũng sắp tiến cấp luôn rồi!” Trịnh Vũ Văn ngạc nhiên, không nói gì, y cảm thấy tức giận và bối rối, không biết mở miệng thế nào nữa. “Nói cho anh hay! Lần trước chúng ta không phải thấy Tương Anh lại tất cung tất kính với một người hay sao? Anh hổng thấy quen mắt à? Tôi đi điều tra, người này chính là anh trai của Cố Thần kia, Cố gia là một gia tộc có vị thế, một người khác chính là con cả của gia tộc đó, còn người nữa là anh trai của tang thi tên Trang Thiển gì đó nha!” Trịnh Vũ Văn khiếp sợ nâng đầu lên: “Cậu nói cái gì!!!” “Anh cho rằng tôi nói nhảm nhí với anh làm ráo gì? Tôi có người thân ở B thị, hôm trước còn dùng hết 10 tinh thạch cấp bốn để thay đổi vệ tinh điện thoại mới có cơ hội liên lạc với hắn đó!” ….. ….. Oanh_ Trong thư phòng vang lên tiếng đồ vật này nọ rơi xuống đất, Trịnh Vũ Văn thở gấp, nhìn một mảnh hỗn độn trên nền, không khỏi hét to lên: “A a!....” Y quét rơi luôn cây bút cuối cùng trên bàn, suy sụp ngồi xuống đất: “Trang Thiển!” Qua thật lâu, y chậm chạp nâng đầu lên, trong mắt đầy vẻ tức giận: “Tôi nhấy định sẽ vạch trần mấy người!” ………. Cố Hựu cùng Trang Triệt nhìn căn phòng tràn đầy đồ vật gia truyền và một băng quan (Xuân: quan tài băng đó mà) ở giữa phòng. “Thu hồi hết lại.” Trang Triệt hạ lệnh. “Vâng.” Mấy người đi theo đều trải qua huấn luyện bắt đầu thu tất cả đống đồ vật gia truyền vào trong không gian, không gian là một trong những vật truyền thừa của Cố Hựu. Rất nhanh, giữa căn phòng chỉ còn lại chiếc quan tài băng mà thôi.   Hai người nhìn thoáng qua, yên lặng bước lên trước. Trang Triệt nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên quan tài băng, nắp đậy đột nhiên biến mất, để lộ khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn của Cố Thần. Nhưng, cho dù Trang Thiển đã cố dùng nhiệt độ tuyệt đối để giữ gìn thi thể, thì khuôn mặt của Cố Thần vẫn trắng bệch không chút huyết sắc, thậm chí còn mơ hồ lộ ra hắc tử. Cố Hựu cúi xuống, ôm lấy em trai của mình, một giọt nước mắt rơi trên quan tài, rất nhanh bị đông kết, rồi hòa vào với quan tài băng. Thình lình, bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào: “Ai!?” “Trịnh Vũ Văn, ngưỡng mộ đã lâu.” Cố Hựu luôn cười, nhưng tươi cười lúc này, nhìn thế nào cũng là âm trầm đầy ngoan độc. Trịnh Vũ Văn chật vật bị mấy người đè xuống đất, không thể động đậy. Y vốn tưởng rằng, Tương Anh là dị năng giả cấp bảy vậy mà còn mang theo bốn người dị năng cấp sáu đã muốn đỉnh thiên, chả nhẽ B thị không cần người ư? Nhưng bây giờ, tất cả những người ở đây, kém nhất cũng đã là đỉnh phong cấp năm rồi, những ba người, còn người khác thì đều là cấp sáu, thậm chí còn có một người cấp bảy. Trịnh Vũ Văn hung hăng ngẩng đầu: “Mấy người là một đám tiểu nhân nham hiểm, đồng bọn của tang thi, đem cả khu an toàn đùa giỡn trong tay, tôi sẽ không khuất phục mấy người.” “Phốc_” Tiếng bang trùy đâm vào da thịt, Trang Triệt lạnh lùng từ trên cao nhìn y, uy áp cấp bảy, không, là cấp tám! Đồng tử Trịnh Vũ Văn co rút lại, trong lòng dâng lên sợ hãi. “Nghe nói mày không sợ chết ha…” Cố Hựu dùng giày nhẹ nhàng nâng cằm Trịnh Vũ Văn lên, “Vô cùng chờ mong, đây là tự mày dâng lên đó.” ……. Hai ngày sau_ “Tương Anh, hẹn gặp lại.” Cố Hựu vỗ vỗ bả vai Tương Anh. Tương Anh kính một cái lễ thật tiêu chuẩn. “Tôi với Cố Hựu về B thị trước, các người làm nhiệm vụ đi, nghe nói khá khó giải quyết, chú ý an toàn.” Trang Triệt nói với thành viên tiểu đội của họ. “Vâng!” Đội trưởng trả lời, lần này bọn họ mỗi người đều có được một bảo vật truyền thừa, mỗi vật đều có giá trị, chuyến đi này không tệ. Rấy nhanh, mấy chiếc máy bay trực thăng bay khỏi C thị, một số đều hướng về B thị, còn vài chiếc thì hướng phía nam. …… Đường chân trời nhuộm màu đỏ tươi, xinh đẹp quyến rũ, giống như một người con gái đang lộ ra vẻ thẹn thùng.