Vệ Lam ra khỏi tướng phủ, đi về phía cổng Đông Trực, ngoặt vào một ngã tư đường, rồi đi về hướng bắc. Hắn chưa từng tới nhà Lâm thái y, nhưng đường đi thì hắn biết. Khi Vệ Lam tập trung đi đường, lại nghe phía sau có người hô: “Người phía trước là Vệ thị vệ của tả tướng phủ phải không?” Vệ Lam quay đầu, người này hắn biết, chính là đại thái giám Phúc Vận bên cạnh nhị điện hạ. “Thật trùng hợp.” Phúc Vận mang theo vài thị vệ của Long Huyền tới trước mặt Vệ Lam. “Có chuyện gì sao?” Vệ Lam đặt tay lên thanh kiếm bên hông đề phòng. “Vệ thị vệ đừng hiểu lầm.” Phúc Vận ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị điện hạ của chúng ta muốn gặp Vệ thị vệ một chút, không ngờ có thể gặp Vệ thị vệ trên đường.” “Công công là nội thị trong cung.” Vệ Lam nói: “Sao có thể vô tình gặp ta trên đường được nhỉ?” Long Huyền muốn gặp Vệ Lam, biết La Duy sẽ không để Vệ Lam một mình tới gặp hắn, liền dùng một biện pháp vụng về nhất nhưng cũng hửu hiệu nhất, là để Phúc Vận mang theo người ôm cây đợi thỏ ngoài tướng phủ. Vệ Lam sẽ đi ra ngoài, và không phải lần nào cũng là đi cùng La Duy, kiên nhẫn chờ đợi rồi sẽ có cơ hội. Chủ tử mở miệng, Phúc Vận là tổng quản thái giám điện Khuynh Văn cũng chỉ có thể mang theo vài thị vệ, canh trước tả tướng phủ, sợ bị người tướng phủ nhìn thấy, đành trốn ở góc phố. Góc phố râm mát, Phúc Vận cùng bọn thị vệ đều bị đông lạnh không ít. Bất quá cũng coi như bọn họ gặp may mắn, hôm nay Vệ Lam một mình ra khỏi phủ. Phúc Vận nhìn thấy Vệ Lam ra khỏi phủ, vội chờ một lát, rồi mang người đuổi theo. “Nhị điện hạ không có ý gì khác.” Phúc Vận nói với Vệ Lam: “Là vì chuyện của Tam công tử, người có chuyện phải dặn dò ngươi.” “Dặn dò cái gì?” “Cái này kẻ làm nô tài không biết.” Phúc Vận nói: “Ngươi đi một chuyến chứ? Đây là ban ngày ban mặt, lại trước mặt nhiều người như vậy.” Phúc Vận chỉ chỉ đám người qua lại: “Ngươi còn sợ sau khi đi sẽ không về được sao?” Vệ Lam nói: “Ngươi có thể đưa ta vào cung?” “Ngươi không vào được, nhị điện hạ sẽ ra mặt.” Phúc Vận nói: “Ta đã để người trở về thông bẩm với điện hạ rồi, ngươi cứ theo ta đi đi.” “Không.” Vệ Lam nói: “Ta còn có chuyện phải làm, nhị điện hạ muốn gặp ta, công công hãy để lại địa chỉ, Vệ Lam sau khi xong việc, sẽ đi gặp nhị điện hạ.” “Vệ thị vệ không thể để nhị điện hạ chờ được.” Phúc Vận nói: “Nếu bất kính với hoàng tử, cho dù là Tam công tử, cũng rất khó bảo vệ ngươi.” Vệ Lam không hề phản ứng với sự uy hiếp của Phúc Vận, chỉ đứng ở nơi đó, bàn tay vẫn không rời khỏi thanh kiếm bên hông. Phúc Vận lui về phía sau vài bước, bọn thị vệ vây quanh Vệ Lam cũng đều khẩn trương, nắm chặt đao kiếm của chính mình. Phúc Vận nhanh chóng nghĩ tới một nơi, nói: “Túy Hồng Y, đây là tửu lâu nổi tiếng nhất thượng đô, ngươi biết chứ?” Thân hình Vệ Lam nhoáng lên một cái, đã cách xa mấy trăm thước. Phúc Vận nhìn Vệ Lam đi khỏi, mới vỗ vỗ ngực, mắng trái mắng phải: “Toàn là lũ vô dụng, thấy tiểu thị vệ kia mặt lạnh một chút đã sợ?” Bọn thị vệ thầm nói, tổng quản còn sợ hơn cả chúng ta, còn nói ai nữa? “Tên kia trước đây là sát thủ.” Phúc Vận nói với tất cả: “Không biết đã có bao nhiêu mạng người chết trên tay hắn!” “Vậy tại sao tam công tử còn giữ hắn lại bên người?” Có thị vệ hỏi. “Tam công tử thì tốt đẹp gì?” Phúc Vận nhỏ giọng nói thầm một câu. “Trách không được sát khí trên người hắn lại lớn như vậy.” Bọn thị vệ bàn tán. “Câm miệng hết!” Phúc Vận quay đầu lại mắng bọn thị vệ: “Không biết xấu hổ sao, các ngươi?” Khi Long Huyền đi vào Túy Hồng Y, Vệ Lam còn chưa tới, nhưng Long Tường lại quấn quít đi theo. “Đệ muốn đến Vân Quan.” Long Tường chỉ nói mỗi một câu với Long Huyền. “Ngươi đi làm cái gì?” Long Huyền phất tay bảo chủ quán đi ra ngoài, nơi này chỉ còn lại hắn và Long Tường. “Huynh tòng quân, đệ cũng có thể mà.” Long Tường nói: “Đệ luyện võ nghệ không phải là vì để ra trận giết địch sao?” “Phụ hoàng còn chưa quyết định, ngươi đừng nói lung tung.” “Hiện tại trong cung lan truyền chuyện chúng ta muốn khai chiến với Bắc Yến.” Long Tường kêu lên với Long Huyền: “Ca, huynh đừng dỗ đệ như dỗ trẻ con nữa!” Ấm trà trong tay Long Huyền nghiêng một nửa, nghe Long Tường nói vậy, bị Long Huyền ném vào khay trà. Long Tường ngậm miệng, cẩn thận suy nghĩ lời nói của mình. “Nơi này là nơi nào?” Long Huyền tức giận nhìn Long Tường: “Ngươi không phải tiểu hài tử, nhưng ngươi có ra dáng người lớn không? Triều đình còn chưa quyết định gì, ngươi đã lớn tiếng trong tửu lâu? Sao ngươi không ra đường mà nói to lên, để người trong thiên hạ biết hết đi?!” Long Tường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nơi này là nơi tao nhã, không phải chỉ có hai ta hay sao?” Ngón tay Long Huyền gõ gõ trên mặt bàn, không nói lời nào. Chỉ chốc lát sau, một thị vệ đẩy cửa tiến vào bẩm: “Điện hạ, trong hai phòng bên cạnh đều không có người.” Nói xong lời này, thị vệ không đợi Long Huyền ra lệnh, liền lui ra ngoài. “Đệ quên là tai vách mạch rừng.” Long Tường có thế mới biết mình đã phạm lỗi gì, nhìn Long Huyền ra vẻ hối lỗi: “Ca tha thứ cho đệ lần này, về sau đệ không dám quên nữa.” Long Huyền không nỡ hung ác với Long Tường, thuận khí lại, nhìn Long Tường nói: “Ta nói thật cho ngươi biết, lúc này ngươi không đi được, đừng nghĩ nhiều.” “Vì cái gì?” Long Tường không phục, hắn nhất định phải làm cho ra lẽ. “Có thể mang theo ngươi đi hay không, ta cũng không biết được.” Long Huyền không muốn giải thích cho Long Tường những chuyện khúc mắc bên trong. Lần này hắn có thể tòng quân, là vì lúc này đây cần hắn chu toàn với Tư Mã Tru Tà, bằng không, những người khác tạm thời không đề cập tới, chỉ một La Duy thôi cũng sẽ có biện pháp ngăn cản. Huynh đệ hai người cùng tòng quân? Chuyện này không có khả năng. “Là do ai định đoạt?” Long Tường hỏi một câu ngốc nghếch. “Ngươi đi hỏi phụ hoàng thì biết.” Long Huyền nói: “Chỉ cần phụ hoàng gật đầu, ai cũng không thể ngăn cản ngươi được.” Long Tường đứng bật dậy, nói: “Vậy ca sẽ không ngăn cản đệ?” “Ta không ngăn cản ngươi.” Long Huyền nói. Long Tường ra khỏi Túy Hồng Y, lên ngựa hồi cung, đi tìm Hưng Võ đế. Long Huyền ngồi phía trước cửa sổ, nhìn đệ đệ chẳng để ý đến ai, chỉ vội vàng chạy về phía hoàng cung. Long Huyền thở dài một hơi, Long Tường khi nào mới hiểu chuyện đây? Chạy trên đường như vậy, để các ngự sử thấy được, nhất định lại có một quyển tấu chương, bây giờ còn có cữu cữu chắn tai họa cho bọn họ hay sao? Long Huyền uống xong một chén trà, Phúc Vận mới đưa Vệ Lam đến. “Điện hạ.” Vệ Lam hành lễ với Long Huyền. “Thôi.” Long Huyền ngoắc Vệ Lam đến gần, nói: “Đây là ngoài cung, không cần đa lễ. Ngươi cũng không thật tâm muốn hành lễ với ta, lễ này ta không cần. Ngươi ngồi đi.” Vệ Lam ngồi xuống, nói: “Điện hạ muốn cùng tiểu nhân nói chuyện về công tử?” “Ngươi đừng tự xưng là tiểu nhân.” Long Huyền rót cho Vệ Lam một tách trà: “Người La Duy để ở trong lòng, sao có thể là tiểu nhân?” “Nhị điện hạ tìm ta chuyện gì?” Vệ Lam sửa miệng cũng thật mau. “Chiến sự tương khởi.” Long Huyền nói: “Ta muốn biết ngươi sẽ bảo vệ sự bình an cho công tử nhà ngươi như thế nào.”