Đối với nữ hài như Phó Vi, Trữ Phi không biết phải ứng phó như thế nào. Y mới quen cô nương này vài ngày, đã dám bàn chuyện hôn nhân ở đây với y, lại còn tự mình nói. Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ, người làm mối nói vậy, Trữ Phi biết mình có xuất thân không bình thường, nhưng y cũng không ngờ có một ngày như vậy, tự bản thân nói chuyện cưới gả nữ nhi. “Ngươi nói cho ta một câu đi.” Phó Vi lúc này đã thả lỏng, cũng tự nhiên hơn, dù sao đã như vậy rồi, không bằng nói cho rõ. “Ngươi…” Trữ Phi suy nghĩ nửa ngày, mới nói một câu: “Phó tiểu thư mới quen tại hạ mấy ngày?” “Ta trời sinh đã muốn gả cho người.” Phó Vi nói: “Nhà ta muốn ta tiến cung, nhưng khi cha ta nói vậy, lại bị tiểu đệ này ngăn cản.” “Tiến cung không tốt sao?” “Tiến cung có cái gì tốt? Ta không thèm!” Phó Vi đầy mặt khinh thường nói: “Cha ta là Tiết Độ Sứ, nữ nhân trong hậu viện cũng đã không đếm được, huống chi là trong cung? Lúc ấy, nương ta không chịu, nhưng bà không ngăn nổi cha ta. Trữ tướng quân, trong mắt ngươi, ta có phải là người không có đức hạnh hay không?” “Có, không tồi.” Trữ Phi nói, y thấy Phó Vi lớn mật, nhưng không thấy Phó Vi là người không tuân thủ đức hạnh. “Vậy ngươi nguyện cưới ta chứ?” Trữ Phi khẩn trương siết chặt hai tay sau lưng, cả đời này y chưa bao giờ khẩn trương đến vậy. Có chút tâm tư, Trữ Phi nghĩ mình không thể nắm bắt được, nhưng nếu buông tay trước mặt nữ hài này, Trữ Phi không biết sau này có thể gặp gỡ một người giống như Phó Vi nữa hay không, khiến y nghĩ tới đã bật cười, cũng khiến y nóng ruột. La Duy ngồi trên lan can trước hồ nước trong viện, tối hôm qua gió lớn, hôm nay lại là một ngày đông đẹp trời. Ánh dương ấm áp chiếu trên người, khiến La Duy lại muốn ngủ. “Lát nữa trở về phòng ngủ đi.” Vệ Lam đẩy La Duy: “Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.” Thất Tử ra ngoài chuẩn bị xe ngựa chạy về, cầm trong tay một lò sưởi tay đã lạnh, hỏi La Duy: “Công tử, cái này tìm thấy ở trong xe, công tử đổi lò sưởi tay sao?” La Duy nhìn lò sưởi tay mình đang cầm, lại nhìn thứ trong tay Thất Tử, là cái Long Huyền cho y lúc ở trong cung: “Thứ này ta không cần, ném đi.” “Ném?” Thất Tử nói: “Công tử, đây là vật trong cung, còn có chữ đây này.” La Duy nhìn chỗ Thất Tử chỉ, mới nhìn thấy một chữ “Long” trên đó. “Đồ trong cung sao có thể tùy tiện ném đi?” Thất Tử hỏi. “Vậy bỏ vào kho đi.” La Duy nói. “Lại bỏ vào kho?” “Ta lại phải tự mang vào hay sao?” Thất Tử thấy La Duy nói vậy, trầm mặt, vội chạy đi. Thất Tử chạy đi không lâu, Trữ Phi liền ra khỏi phòng, khuôn mặt trấn tĩnh tự nhiên. “Nói chuyện xong rồi?” La Duy không đứng dậy, ngồi hỏi. Trữ Phi gật đầu, nhìn La Duy cùng Vệ Lam nói: “Vân Khởi, Lam, ta đi đây. Mẫu thân và đệ muội ta, Vân Khởi, làm phiền ngươi.” “Được.” La Duy nói: “Yên tâm đi, ta sẽ an bài chu đáo.” “Lam.” Trữ Phi lại nói với Vệ Lam: “Đường từ thượng đô tới Vân Quan gian khổ, ngươi phải trông chừng Vân Khởi, đừng để y mệt.” Vệ Lam đáp ứng. Trữ Phi nâng tay, từng bên một, đem hai tay khoác lên vai La Duy và Vệ Lam, vỗ một cái, nói: “Chúng ta sẽ hẹn gặp ở Vân Quan!” “Bảo trọng.” La Duy lúc này mới đứng lên đưa tiễn. “Dừng bước.” Trữ Phi giữ La Duy lại: “Thừa dịp hiện tại ngươi còn có thể nghỉ ngơi, hãy nghỉ nhiều một chút.” Trữ Phi nói xong lời này liền bước ra ngoài, đại chiến sắp tới khiến y vô cùng hưng phấn. Về phần nữ hài còn ở trong phòng, Trữ Phi thấy trong lòng thật ngọt ngào, y cùng với nàng còn có thể gặp mặt, mặc kệ thời gian dài hay ngắn. La Duy và Vệ Lam cùng nhau nhìn Trữ Phi ra khỏi sân, mới trở lại phòng ngủ. “Tử Chu đi rồi?” Phó Vi vừa thấy La Duy tiến vào liền hỏi. “Gọi thẳng tên Tử Chu sao?” La Duy trêu ghẹo nói: “Vậy là tốt đẹp hết rồi? Tử Chu lúc nào thú tỷ vào cửa thế?” “Nếu y giống ngươi thì thật tốt.” Phó Vi đầy mặt sầu khổ nói. “Sao lại muốn y giống đệ?” “Thì thẳng thắn đấy!” Phó Vi nói: “Y nói ta phải cân nhắc, ta đã nghĩ kỹ lắm rồi, còn nghĩ cái gì nữa chứ?” “Nhưng y cũng chưa nói không cưới tỷ mà.” La Duy nhìn cô nương ngốc nghếch này, chỉ có thể nói: “Hiện tại Vân Quan có chuyện, tỷ hãy chờ y lo xong mọi việc, rồi sẽ bàn chuyện giữa hai người sau, không phải hay hơn sao?” “Ta đi tiễn y.” Phó Vi suy nghĩ cẩn thận lại, rồi lập tức chạy ra ngoài. “Y đi rồi!” La Duy ở phía sau kêu lên. “Biết đâu ta có thể đuổi kịp?” Khi Phó Vi nói lời này, người đã chạy đến cửa viện. “Ngươi xem đi.” La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Sau này tỷ ấy vào cửa Trữ gia, cũng sẽ giữ chặt Tử Chu.” Vệ Lam cười lắc đầu, hỏi La Duy: “Muốn về giường ngủ thêm một lát không?” “Không cần.” La Duy đi về phía thư phòng: “Ta còn chưa viết thư trả lời Tư Mã Thanh Sa, ta muốn nghĩ xem, thư này nên viết như thế nào.” Tiểu đồ đệ của Ngụy thái y mang bát súp vào, đặt vào tay Vệ Lam: “Đây là súp của công tử.” “Đây là sao?” La Duy nhìn tiểu hài nhi tức giận chạy đi, hỏi Vệ Lam: “Ta đắc tội với tiểu đại phu này à?” Vệ Lam bưng bát súp cùng La Duy vào thư phòng, Ngụy thái y nổi giận ở đây, có lẽ tiểu đồ đệ này là chỗ Ngụy thái y trút giận.“Tiểu hài tử chỉ giận trong chốc lát thôi.” Vệ Lam nói: “Công tử chưa từng nói chuyện với nó, sao có thể đắc tội với nó được.” La Duy cúi đầu uống một ngụm súp, nói với Vệ Lam: “Ta vẫn cảm thấy hương vị bát súp khác với ngày xưa. Đây là súp sao?” “Bên trong có thể đã bỏ thêm dược liệu gì đó.” Trong phủ biết chỉ vài người biết chuyện Long Huyền tặng nhân sâm Tuyết Sơn, Vệ Lam cũng không biết tình hình thực tế: “Ngụy thái y không phải đã nói sao?” La Duy uống hết bát súp, khen ngợi Ngụy thái y: “Y thuật của ông ta thật cao minh, ta phải cám ơn ông ta mới được. Chờ khi chúng ta rời kinh, Lam, ngươi xem trong kho có thứ gì tốt, hãy lấy mấy thứ ra tặng ông ta.” “Tử Chu nói với ta nên đưa Ngụy thái y cùng tới Vân Quan.” Vệ Lam nói. La Duy vừa đặt bút trên giấy định viết chữ, lại ngừng tay, nói: “Đưa ông ta cùng đi?” “Ta cũng nghĩ nên đưa Ngụy thái y cùng đi, vạn nhất trên đường công tử bị bệnh, có ông ta ở đó, chúng ta cũng không sợ gì cả.” “Nói sau đi.” La Duy muốn nghĩ lại thật kỹ. Một Lâm thái y đã bị y hại chết trong tay Long Huyền, hiện tại ngay cả thi thể Lâm thái y cũng chưa đưa về cho người nhà lão. Ngụy thái y này, nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của y, có thể không liên lụy thì tốt nhất đừng liên lụy đi. Nghĩ đến Lâm thái y, La Duy lại nghĩ tới một chuyện, nói với Vệ Lam: “Lâm thái y đã từng đến đây, ngươi biết chứ?” Vệ Lam nói: “Biết.” “Lam ngươi hãy chạy một chuyến, lấy năm trăm lượng bạc đưa cho người nhà lão, đừng cho người trong phủ biết.” La Duy nói: “Ngươi đi nhìn xem, nếu nhà lão còn có yêu cầu, ngươi hãy quay lại nói cho ta biết.” Vệ Lam nhìn La Duy vùi đầu viết thư, kéo lò sưởi trong phòng lại gần La Duy một ít, mới cầm ngân phiếu năm trăm lượng bạc ra khỏi phòng ngủ La Duy, đi tới quý phủ của Lâm thái y.