Long Huyền nhắc đến vấn đề này khiến Vệ Lam không thể trả lời, bọn họ còn chưa đi Vân Quan, trận đại chiến cũng vẫn đang ở trước mắt, sẽ gặp phải chuyện gì, Vệ Lam không hề hay biết, hắn phải trả lời như thế nào đây? Thân phận chênh lệch, khiến Long Huyền không ngần ngại mà dùng ánh mắt càn rỡ nhìn Vệ Lam từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá một phen. Tướng mạo Vệ Lam rất đẹp, anh tuấn nhưng không mất đi vẻ thanh tú. Quần áo mặc trên người, hình thức phổ thông, nhưng chất vải vừa nhìn đã biết là loại thượng đẳng, tả tướng phủ tuy rằng đối đãi với hạ nhân khoan hậu, nhưng quần áo như vậy cũng tuyệt không để hạ nhân mặc. La Duy không coi Vệ Lam là hạ nhân, xem ra những người khác trong tướng phủ cũng không coi Vệ Lam như hạ nhân. “Điện hạ nếu không có gì phân phó, ta xin cáo lui.” Vệ Lam bị Long Huyền nhìn nhiều đến nỗi không ngồi nổi nữa, ánh mắt vị hoàng tử này mang theo chút ngược ngạo, chỉ cần nhìn thôi, là sẽ để lại trên người đối phương rất nhiều vết thương. “Ảnh vệ Kỳ Lân thanh danh không tốt.” Long Huyền thế này mới mở miệng nói: “Nhưng võ công cũng tương đương với Long kỵ vệ của hoàng tộc Long thị. Vệ Lam, lần trước ta đã cùng ngươi giao thủ, khinh công không tồi, nhưng vì sao ta lại cảm thấy nội lực của ngươi không đủ nhỉ?” Vệ Lam nói: “Nội lực của ta không có vấn đề gì cả.” “Không có thuốc của Kỳ Lân sơn trang, nội lực của ảnh vệ các ngươi sẽ thoái hóa phải không?” Vệ Lam đứng dậy định đi. “La Duy không biết võ công.” Long Huyền nói: “Cho nên ngươi gạt y, hoặc là những ảnh vệ Kỳ Lân được cứu đều gạt y, các ngươi có thể đối xử với ân nhân của mình như vậy sao? Vệ Lam, sa trường vô tình, nếu trong lúc nguy cấp, nội lực ngươi không đủ, La Duy phải làm thế nào đây? Có thể y sẽ không ngại chết cùng ngươi, nhưng ta muốn y sống.” Vệ Lam nói: “Điện hạ còn quan tâm tới sự sống chết công tử nhà ta?” “Phải.” Long Huyền nói: “Sinh tử của ngươi, không phải của riêng ngươi, bất luận sự sống chết của kẻ nào trong đại quân, ta cũng không để ý, bất quá La Duy khác các ngươi, y không thể bỏ mạng ở Bắc Yến.” “Điện hạ muốn ta nói thật với công tử, và không tới Bắc Yến cùng công tử nữa?” “La Duy tin ngươi, không đưa ngươi đi cùng, y cũng khó mà an tâm.” Long Huyền cầm một chiếc hộp gỗ ở trên bàn lên, đẩy đến trước mặt Vệ Lam: “Ngươi cầm thứ này đi.” Vệ Lam dùng một bàn tay mở hộp gỗ, bên trong có hai tầng thuốc viên, ước chừng trăm viên. Một hương vị quen thuộc bốc lên, vọt vào xoang mũi Vệ Lam, nhất thời khiến thần sắc Vệ Lam đại biến. “Bí dược của Kỳ Lân sơn trang.” Long Huyền nhìn vẻ mặt Vệ Lam đột biến, mặt không chút thay đổi, thấp giọng nói: “Ta vì ngươi chế ra nó một lần nữa, xem như một món quà ta tặng cho ngươi.” Tay Vệ Lam run lên, nắp hộp gỗ rơi xuống vang lên một tiếng “cạch”, có vậy mới ngăn cho Vệ Lam khỏi mê muội bởi hương vị kia. “Ta không bắt ngươi dùng ngay bây giờ.” Long Huyền nói: “Đến chỗ của Tư Mã Thanh Sa ở Bắc Yến, tự ngươi hãy xem xét tình hình, nếu tình huống nguy cấp, ngươi lại lực bất tòng tâm, khi đó dùng thuốc này cũng không muộn.” “Ngươi biết công tử muốn tới chỗ Tư Mã Thanh Sa?” Vệ Lam cưỡng chế sự ghê tởm trong đáy lòng, hỏi Long Huyền. “Y không tới chỗ Thanh Sa thái tử, sao có thể lấy được sự tín nhiệm của hắn? Bằng cái miệng sao?” “Sao ngươi lại chế ra thuốc này?” Vệ Lam lại hỏi, nghĩ có khả năng Lạc Thính Triều phản bội La Duy. Sắc mặt Vệ Lam trở nên trắng bệch. “Trong cung có người có thể giải được dược nghiện trên người ngươi, đương nhiên cũng có người có thể làm ra thuốc này.” Long Huyền nói: “Ta nhắc nhở ngươi một câu, dùng thuốc này, dược nghiện của ngươi sẽ không có thuốc nào cứu được, cho nên hãy cẩn thận khi dùng nó.” Hộp gỗ trước mắt Vệ Lam, giống như bùa chú lấy mạng người. “Xem ra mệnh lệnh của công tử nhà ngươi, đối với ngươi mà nói cũng bất quá là như thế.” Trong lời nói của Long Huyền mang theo tiếu ý. Vệ Lam ngẩng đầu nhìn Long Huyền, người này đang cười, tươi cười bình thản, tựa hồ không có ác ý, cũng không tỏ vẻ bề trên, ý tứ hàm xúc, khiên người nghe run rẩy từ tận đáy lòng. “Ngươi nhất định phải bảo vệ La Duy.” Trong nháy mắt, giọng nói Long Huyền lại lạnh hơn: “Bằng không cho dù ngươi có xuống Hoàng Tuyền, ta cũng có cách khiến ngươi không được siêu sinh, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói.” “Ngươi đang bảo vệ công tử nhà ta?” Vệ Lam thấy Long Huyền đối với La Duy, là quân tâm đến không ngờ. “La Duy sẽ không để ý.” Long Huyền ngả thân mình ra phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi: “Nhưng đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan gì đến y cả. Ta vốn định đưa cho ngươi một thanh kiếm thượng đẳng, nhưng việc này La Duy sẽ làm giúp ngươi, nếu ta đưa, y sẽ hoài nghi. Thuốc này ngươi cứ giữ, đừng để y phát hiện, bằng không.” Long Huyền nói tới đây chợt im lặng. “Bằng không như thế nào?” Vệ Lam hỏi. “Bằng không nếu y biết nội lực ngươi không đủ.” Long Huyền nói: “La Duy sao có thể đưa ngươi đi Bắc Yến? Nhất định là sẽ chạy khắp nơi tìm danh y chữa bệnh cho ngươi rồi. Vệ Lam, việc này không cần ta nói cho ngươi nghe, cũng không cần ta dạy cho ngươi làm như thế nào chứ?” Vệ Lam đặt tay trên hộp gỗ, gân xanh trên tay đều nổi hết lên, hiện giờ tâm trạng Vệ Lam vô cùng hỗn loạn. Phúc Vận chờ bên ngoài tửu lâu nửa ngày, không đợi đến lúc Vệ Lam đi ra, đang bận suy nghĩ chủ nhân nhà mình đến tột cùng có cái gì muốn nói với một thị vệ nho nhỏ như Vệ Lam, lại còn nói lâu như vậy, thì đã thấy Long Huyền xuất hiện ở cầu thang. “Trở về đi.” Long Huyền nói với Phúc Vận. “Còn Vệ Lam?” Phúc Vận nhìn phía sau Long Huyền, không thấy Vệ Lam, chủ tử sẽ không giết tên thị vệ có mắt không tròng này chứ? Trong đầu Phúc Vận chợt hiện lên ý nghĩ ấy. “Hắn đi rồi.” Long Huyền không quay đầu, cũng không nhìn gã cúi đầu khom lưng đưa hắn ra khỏi tửu lâu. Phúc Vận vội vã bước theo sau Long Huyền, một bên ngoắc bọn thị vệ khẩn trương lên. “Đa tạ.” Long Huyền sau khi lên ngựa, nói một tiếng tạ ơn lão bản tửu lâu, sau đó liền giục ngựa đi trước. “Điện hạ?” Phúc Vận không cưỡi ngựa, chỉ có thể nhìn Long Huyền càng lúc chạy càng xa. Long Huyền nghe tiếng Phúc Vận gọi phía sau, cũng không quay đầu, trên người gã có bạc, hắn không lo lắng gã bị khóa ngoài cửa cung nếu không về kịp giờ. Vệ Lam cuối cùng vẫn cầm hộp thuốc kia, thất hồn lạc phách trực tiếp đi theo lối cửa sổ, người này thật lòng với La Duy, phát hiện này khiến trong lòng Long Huyền không thoải mái, hai người này thật sự lưỡng tình tương duyệt? Trên con đường đông đúc, Long Huyền ghìm dây cương, đi chậm lại. Vệ Lam không về tướng phủ như suy nghĩ của Long Huyền, mà đi theo phía sau Long Huyền. Long Huyền không trực tiếp hồi cung, mà cưỡi ngựa đến một nơi tầm thường. Có thị vệ tiến lên gõ cửa. Người ở bên trong mở cửa sổ nhỏ, nhìn ra bên ngoài, rồi vội vàng mở cửa, để đoàn người của Long Huyền đi vào. Vệ Lam đợi ở bên ngoài trong chốc lát, rồi đến bức tường chỗ hậu viện, đột nhập vào trong, lại bị một người đuổi theo sau ngăn cản. “Nhị Thập Cửu.” Thập Cửu đưa Vệ Lam cách xa nơi này tầm trăm mét, mới nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”