Trong chúng ta đừng ép buộc ai phải yêu ai
Chương 10 : Cô thích tôi sao?
Bọn nó chọn một bàn thu hút
ánh nhìn của mọi người trong cantin, ngồi xuống. Lật lật cuốn menu, bọn nó gọi
món. Đơn giản cũng chỉ vài món ăn nhẹ và nước ngọt. Vừa ăn bọn nó vừa nói
chuyện, không hề để tâm đến mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Tuy không để
ý nhưng nó vẫn thấy ớn lạnh với mấy nahs nhìn như muốn nuốt chửng từ bọn nữ
sinh kia.
Ghé lại gần, nó nói nhỏ với
hai con bạn, trên miệng câu lên một nụ cười nửa miệng:
- Học sinh trường này đón
tiếp chúng ta nồng hậu quá!
- Ý cậu là gì đây? Đừng nói
là định bày trò nữa nha, hôm nay bao nhiêu đó là đủ lắm rồi. Mình muốn hoàn
thành bước 1 trước ngày giỗ của ba 1 tuần. Thời gian còn 3 tuần thôi đó. Mình
sẽ cố gắng đoạt lấy tình yêu từ anh ta, còn các cậu tự sắp xếp đi. – Hân nhíu
mày, ôn tồn nói
- Mình biết rồi – Hai đứa xụ
mặt xuống, đồng thanh
- Gần vào lớp rồi, còn hai
tiết nữa, nhớ đừng quá khích nha. Tí sắp chỗ ngồi, cố gắng chọn chỗ nào gần bọn
hắn, ngồi bên cạnh càng tốt
- Hiểu rồi cô nương à – Thở
dài, lại đồng thanh
‘’ Reng…Reng…Reng ’’
Bọn nó vẫn phải đứng ngoài
hành lang, vì lúc nãy chưa có xếp chỗ ngồi
- Đây là học sinh mới của
lớp ta. Chắc lúc nãy gvcn cũng đã giới thiệu rồi. Vì không có tiết nên cô giáo
của các em cũng đã về nên cô sẽ sắp chỗ ngồi cho các em.
- Ngồi ở đây này bạn ơi –
HS1
- Ngồi với mình đi – HS2
- Ngồi với tôi cũng ổn lắm –
HSNữ1
- Thôi thì ngồi chung đi –
HSNữ2
- ….blah…..blah…..
Tuy là không ưa gì bọn nó
nhưng học sinh nữ của 11A1 vẫn nhượng bộ nhường chỗ cho bọn nó ngồi chung, vì
lỡ bọn nó ngồi chỗ bọn hắn thì sao? Không thể được nha : >>>
- Các em chọn đi – Cô giáo e
dè nhìn sang bọn nó
Nó không nói gì, chỉ lẳng
lặng mà cười
- Cảm ơn các cậu, nhưng thật
tiếc, mình muốn ngồi ở chỗ khác cơ – AnhAnh cười cười lên tiếng – Bọn mình muốn
ngồi ở ba bàn cuối kia – Ngưng lại một lúc, nét cười trên mặt tắt hẳn, chỉ tay
về phía các anh chàng đang ngủ phía bên dưới
- Sao có thể được?
- Các anh ấy không cho ai
ngồi chung đâu?
- Bạn ngồi chỗ khác đi!
- Hứ, định tán tỉnh mấy anh
ấy à : >>>
………….
Vô số lời khinh miệt, chửi
mắng bọn nó nhưng lần này giọng nói có vẻ vặn vừa đủ cỡ nghe, vì bọn học sinh
vẫn sợ phải lên phòng hiệu trưởng lần nữa.
- Bọn mình là không có ý
định ngồi chỗ khác
- Các em có thể ngồi bàn mới
mà, cô sẽ cho bảo vệ đem bàn ghế mới lên – Cô giáo đôi mắt dè chừng nói, hai
người kia thì có thể cho ngồi cùng được nhưng ngồi với Lâm, e rằng …không hay
đâu
- Cô à, khiêng bàn mới lên
tầng 3 sao?!? Thang máy làm sao nhét nổi chứ? Cực lắm đó, với lại sẽ trễ một
tiết học đấy – Nó cất tiếng, giọng nói bớt lạnh lùng nhưng vẫn nghe ra sức sát
thương trong đó
- Nhưng….
- Các bạn ấy có thể ngồi ở
đây ạ - Hắn tỉnh giấc nãy giờ nhưng vẫn giả vờ gục mặt xuống bàn, giờ mới lên
tiếng cắt đứt lời nói của bà cô
- Nhưng còn Lâm thì sao? Em
ấy vốn không thích con gái ngồi gần cơ mà!
- Không sao ạ? Riêng Bảo An
thì có thể ngồi chỗ em ạ - Lâm lên tiếng, tay chỉ về phía nhỏ
-----------
‘’ Gì chứ?’’
‘’ Riêng Bảo An, con nhỏ đó
chỉ mới đến đây có 1 ngày mà đã chiếm trái tim anh ấy sao?’’
‘’ Không thể được’’
‘’ Cứ chờ xem, tao sẽ làm
cho mày, phải biến khỏi đây? ‘’
‘’ Dám tán tỉnh các anh ấy
của tao, bọn mày đúng là không yên phận mà ‘’
…………………….
---------------
- Vậy được rồi, các em về
chỗ của mình đi – Bà cô sau khi nhận được sự chấp thuận từ những chàng kia thì
tươi cười với bọn nó, quay lên bảng để dạy
Bọn nó ung dung bước xuống
chỗ của mình. Như kế hoạch : Nó – Hắn, Lâm – Hân, Quân –AnhAnh mỗi cặp một bàn.
- Cô thích tôi sao? Nó vừa
ngồi xuống, hắn giọng giễu cợt lên tiếng
- What? Anh ồn ào cái gì
vậy? Nó nhỏ giọng quát hắn
- Không thích tôi? Vậy sao
lại đòi ngồi cạnh tôi
- Thích thì ngồi thôi. Anh
không thấys sao? Chỗ này tiện nghi phết, có thể ngủ thoải mái.
Nói xong nó phủi phủi tay
một cái rồi gục xuống bàn đeo phone vào ngủ.
Hắn tức lắm, chưa có ai dám
nói một cách gọn lốc như nó với hắn cả.
Nhưng bực tức cũng chẳng
được gì, vì giờ nó đang ngủ, thôi thì ngồi ngắm nó vậy.
Nghĩ là làm, hắn ngồi xuống
và thực hành công việc NGẮM NÓ.
Nó có gương mặt thanh thoát,
đường nét hiện đại, trẻ trung. Đôi mày thanh tú, đôi mi cong dài và rậm. Cánh
môi anh đài nhỏ nhắn, nhìn là muốn hôn nha.
Thực ra, lần gặp nó ở trung
tâm thương mại, hắn đã thích nó rồi. Cảm giác đó rất khó diễn tả, nhưng hắn
chưa từng có cảm giác đó với bất cứ cô gái nào. Có lẽ, vì nó là người đầu tiên
làm tim hắn lỗi một nhịp.
‘’ Bộp ‘’
Đang ngây ngất trước vẻ đẹp
của nó thì bả vai hắn bị đập một cái thật đau.
Hắn quay sang lườm tóe lửa
cái tên ôn dịch gây nên cái đấm vừa rồi.
Quân bên cạnh ghé sang thì
thào:
- Động lòng với nàng rồi hả?
- Không có
- Hừ… mặt đỏ lên kìa.
- Thằng này… mày không lo
tán tỉnh em cạnh mày đi. Sang đây chọc tức tao làm gì? Hắn nghiến răng, nhả ra
từng chữ, đang tức giận
- Cô ta hả? – Anh nói chỉ
qua bên cô nàng AnhAnh đang say mê với cuốn ngôn tình – Cô ta có bạn trai rồi.
Nói xong thở dài
- Hả? Sao mày biết? Có bạn
trai vậy ngồi cạnh mày làm gì?
- Lần trước ở trung tâm
thương mại cô ta nói thế. Tao không biết được.
- Điều tra về cô ta đi, nhìn
mặt cô ta quen lắm nha. Mà tao nghĩ, cô ta chưa có bạn trai đâu, mày tán đi.
- Quen, rõ quen rồi, Lần
trước mày cũng thấy rồi. Vậy sao mày không tán?
- Tao có em này rồi. – Hắn
nói chỉ sang nó. Miệng nó nhếch lên, câu thành nửa vòng cung. Nãy giờ nó giả vờ ngủ thôi, nó nghe hết cuộc hội
thoại của hắn và Quân
- Kệ mày, nhưng tao không
tán mấy em có bạn trai rồi đâu.
- Anh ồn ào gì vậy, im lặng
giùm tôi tí – AnhAnh mắt không rời khỏi cuốn tiểu thuyết, miệng thoăn thoắt hỏi
Anh quay sang lườm nguýt cô
nàng sau đó tiếp tục công việc bỏ dỡ của mình, chơi game.
Bên nhỏ thì rất yên lặng.
Anh vẫn ngủ, nhỏ chăm chú nhìn anh. Anh lớn lên thật đẹp trai. Gương mặt điển
trai thanh tú, nếu như đôi mắt kia có thể mở ra thì còn đẹp biết nhường nào.
Và… nếu dôi mắt màu trà kia, có thể không lạnh lùng nữa thì tốt biết mấy… Mải
chìm trong suy nghĩ, nhỏ không biết rằng anh đã dậy
- Em nhìn đủ chưa? – Anh
hỏi, giọng lạnh lùng nhưng không có chút sát thương nào, chứng tỏ người nói cố
hạ dịu giọng xuống
Nhỏ giật mình, mặt đỏ lên,
cúi đầu, giọng lí nhí nói:
- Xin lỗi, tôi không có ý
xấu a~
- Mặt tôi có chỗ nào dính
nhọ hay sao? – Anh kề mặt lại gần mặt nhỏ
- Không có – Nhỏ quay mặt
sang hướng khác, mặt nóng lên
- Vậy em nhìn tôi làm gì?
- Bởi vì… anh đẹp thôi
- Em sẽ không có ý gì với
tôi đấy chứ?
- Sẽ không – Nhỏ nói dứt
khoát nhưng trong lòng lại dấy lên một suy nghĩ khác ‘’ Đương nhiên sẽ không yêu anh, nhưng sẽ
bắt anh phải yêu tôi ‘’
- Vậy sao? Giọng nói của anh
có chút hụt hẫng nhưng lại cố che dấu
- Anh yên tâm, tôi sẽ không
thích anh.
- Ohhh~ Em là người Việt?
- Không, tôi là người Hàn –
Trung - Câu này là nhỏ thành thật nói
Anh thoáng sững sờ, nhưng
lại cho rằng đó chỉ là trùng hợp thôi. Cũng đúng, cô có đôi mắt màu trà, mà mắt
màu trà, lại chỉ có người Trung mới có, đặc biệt là người Bạch Sa. Vả lại…
người con gái mà anh yêu thương kia, đã mất cách đây gần 10 năm, trong một vụ
tai nạn ô tô rồi.
- Em là người Bạch Sa?
- Sao anh biết? Nhỏ cố tỏ vẻ
ngạc nhiên
- Tôi cũng là người Bạch Sa,
và chỉ người Bạch Sa, mới có được ánh mắt màu trà trong khiết như vậy?
- Ohhh~ Vậy là đồng hương
rồi. – Nhỏ chìa tay ra trước mặt anh, hai chữ ‘’ đồng hương ‘’ này nói nghe mà
nghe nhói đến đau đớn, nếu được thay bằng hai từ khác, đúng với nghĩa của nó có
lẽ sẽ bớt nhói hơn
Anh không nghĩ nhiều. Anh
cảm thấy cô gái này rất tốt, bản tính trong sáng, lương thuần. Liền chìa tay ra
bắt tay cô.
Cả lớp được một màn sửng sốt
với cái bắt tay này. Hôm nay quả đúng kì lạ nha. Một màng vừa sáng đã đủ để mọi
người chưa kịp tiêuu tan rồi, màn này thật đúng là hấp dẫn hơn. Nhưng ngạc
nhiên nhất vẫn là hai anh chàng bạn thân nha. Nó và cô nàng kia chỉ liếc nhìn
rồi nhếch môi cười.
Nhận thấy mọi ánh mắt đang
đổ dồn về phía mình, anh và nhỏ đồng thời buông tay. Anh lấy lại dáng vẻ lạnh
lùng vốn có, nhỏ thì chôn đầu vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Hai tiết cuối cùng cũng trôi
qua.
Bọn hắn ra nhà xe, đứng chờ
bọn nó
- Các anh chưa về sao? –
AnhAnh hỏi
- Chẳng phải đã nói có
chuyện cần nói với các cô hay sao?
- Ohhh~ Vậy nói nhanh đi,
trưa rồi, chúng tôi còn phải về - Nó đáp, có phần gắt
- Cùng đi ăn trưa đi, đến đó
dễ nói chuyện hơn. Em thấy thế nào? – Quân lạnh lùng nói, quay sang nhỏ hỏi ý
kiến
- Cũng được!
- Gì mà cũng được chứ? Cậu
không nhớ là bọn mình có hẹn hay sao? – Nó gắt, kéo tay nhỏ lại
- A! Mình quên mất, hôm nay
bọn em có hẹn với một người quan trọng. Nói bây giờ có được hay không a~? – Nhỏ
hiểu ngay ý nó, muốn làm khó dễ bọn hắn đây mà. Nhỏ quay sang anh, vẻ mặt hối
lỗi
- Không sao? Cũng… không
quan trọng lắm. Hôm khác cũng được.
- Cảm ơn anh. Vậy bọn em về
trước.
Sau khi xe của bọn nó chạy
đi. Quân và hắn nhìn anh với ánh mắt thăm dò.
- Làm gì mà nhìn tôi như vậy
chứ? – Anh lạnh lùng lên tiếng, giọng khác hẳn với vẻ dịu dàng lúc nãy
- Sao anh lạnh thế chứ? Ban
nãy còn dịu dàng thế cơ mà! – Quân bĩu môi, giọng nhão thấy phát ớn
- Lúc nãy khác, bây giờ
khác.
- Mày thật là, người ta yêu
rồi, nên mới như vậy đó – Hắn bước lên, quàng tay vào cổ Quân, cười cười – Phải
không?!? – Quay sang nhìn anh
- …. Một mảng im lặng đáp
trả. Anh không nói gì, bởi anh không thể nói là mình yêu cô, anh không cho phép
mình yêu thương bất cứ ai nữa, vì vậy nếu nói yêu sẽ chính là… làm tổn thương
cô.
Có lẽ, anh trở nên dịu dàng
với cô, là vì… ở bên cạnh cô, anh nhìn thấy được hình bóng của người con gái
ấy. Có lẽ cũng chỉ là vậy.
- Về thôi! Tao đói rồi – Anh
khoác cặp lên vai bước về hướng chiếc BMW đen bóng.
- Chuyển đề tài nhanh lắm –
Quân giở giọng khinh thường nói
Xe bọn hắn cũng phóng đi.
Sau khi bọn hắn đi, có vài
bóng người nấp ở bụi cây rậm rạp gần đó chạy ra. Tay
siết chạy lại, móng tay cắm vào da thịt muốn bật cả máu. Gương mặt hiện lên nét
cười ranh mãnh, gương mặt toan tính khó lường dự lên một điều nguy hiểm chẳng
lành sắp xảy đến.
******************
Vì tác giả đang học lớp 9 nên có rất ít thời gian để đăng chap mới, các bạn thông cảm ~
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
108 chương
17 chương
11 chương
106 chương
28 chương
11 chương