Trói buộc cả đời

Chương 42 : Trói buộc cả đời

Edit: Hanna   Lâm Noãn chưa bao giờ biết, Thẩm Hoán sẽ có một góc khuất thô bạo như vậy.   Anh giống như một con thú hung tàn bị vây hãm, bụng đói kêu vang suốt mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được đồ ăn tươi ngon.   Anh động người, nặng nề vây hãm cô, hai tay bắt đầu xé rách quần áo của cô. Bởi vì cổ tay bị trói buộc, quần áo chỉ có thể cởi đến khuỷu tay hai bên sườn, lơ lửng treo trên người cô.   Hai tay của Lâm Noãn bị trói sau lưng nên khi Thẩm Hoán đè lên người cô, trọng lượng của cô cộng thêm của anh đều đè ép lên cánh tay dưới người.   Dây cột tóc để trói cổ tay vốn không mềm mại như cà vạt, bây giờ càng ma sát xiết chặt vào cổ tay tới phát đau.   Mặc dù động tác của Thẩm Hoán vẫn thô bạo như cũ, nhưng anh vẫn nhẫn nại tính tình để làm cô ướt át sẵn sàng, chờ hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, anh mới xâm nhập vào thế giới bên trong.   Sau khi tiến vào, thân thể phập phồng dao động, miệng cũng bắt đầu khám phá mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô, tay véo phần mềm mại trước ngực. Hơi thở cực nóng phun vào trên người cô, khiến cô nóng rực.   Lâm Noãn chưa từng trải qua việc này, từ đầu đến chân không có một chỗ nào không bị anh bá đạo chiếm lấy. Tay phía sau bị ép tới mức máu chảy không thông, mồ hôi thấm vào dây cột tóc đang thít chặt trên làn da khiến cô bắt đầu cảm thấy đau đớn.   Mỗi một lần anh va chạm đều là đâm nhập thật sâu vào bên trong cô. Cổ tay bị đau đến tê mỏi, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, nhịn xuống.   Cô biết trong lòng anh đang sợ hãi điều gì, chỉ có thông qua phương thức này, cô mới có thể cho anh biết, cô không hề muốn phản kháng anh.   Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thân thể đau đớn vẫn khiến cô không nhịn được muốn rơi lệ. Cô nhắm chặt hai mắt, thả chậm hô hấp, khiến nước mắt chậm rãi tiêu tán.   Dường như Thẩm Hoán còn không thoả mãn, có ý đồ muốn tiến vào từ phía sau.   Nhưng khi anh lật người cô lại,  bỗng nhiên dừng lại.   Bởi vì anh nhìn thấy hai tay của cô bị trói sau lưng đã tái nhợt, làn da nơi ấy cũng bắt đầu bị trầy xước.   Thẩm Hoán nháy mắt bùng nổ: “Bị như vậy còn không hé răng, là muốn để tay bị phế bỏ sao?”   Giận không thể kiềm chế mà kéo dây cột tóc xuống, lật người cô lại, muốn gào rống mắng cô.   Nhưng nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của cô thì đột ngột ngừng lại, cuối cùng lý trí cũng trở về vị trí cũ, anh ý thức được, cô khóc.   Anh vừa mới làm cái gì? Người con gái mà anh vẫn luôn cẩn thận che chở bảo vệ, muốn cô được giống như đóa hoa tươi, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp nhất tốt nhất và sự che chở bảo vệ. Nhưng kết quả thì sao, anh thương tổn cô, cô bị mưa rền gió dữ của anh tàn phá mà héo rũ chết non.   Trong lòng Thẩm Hoán đau xót, hai mắt nóng lên, đè thấp thanh âm run rẩy: “Đã bị như vậy, vì sao không nói cho anh biết, nói một câu đau mà khó đến thế sao?”   Lâm Noãn dùng tay ôm lấy cổ anh, thanh âm gấp gáp: “Em chỉ muốn cho anh biết, em không hề muốn phản kháng anh, cũng chưa bao giờ muốn rời bỏ anh, vì vậy……..”   “Vì vậy em làm tổn thương bản thân mình, em làm như vậy, có biết trái tim anh có cảm giác gì không?”   Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, nghẹn ngào nói: “Trách không được, cuối cùng mẹ của anh, người nhà của anh đều sẽ bỏ rơi anh, hóa ra anh là một người tàn nhẫn bất kham như vậy.”   “Không, anh rất tốt, em cảm thấy anh là người tốt nhất trên đời này.”   Lâm Noãn gắt gao ôm anh, cố cảm giác được hõm vai mình đã ẩm ướt, hai mắt chua xót, ngửa đầu hít sâu, tiếp tục nói: “Anh tặng quà cho em, vì em mà làm ra nhiều điều bất ngờ. Bao dung em, thông cảm hết thảy cho em, khiến em hiểu rõ trong tình yêu thì phải thẳng thắn thành khẩn, phải tin tưởng, phải tôn trọng lẫn nhau. Chỉ cần em không muốn, anh cũng chưa bao giờ sẽ ép buộc em, luôn luôn suy nghĩ cho em.”   Tay cô không nhịn được mà luôn vào mái tóc anh, tóc rất mềm, tay cô cọ xát vào trong thật sự rất thoải mái: “Cho dù em phạm sai lầm, mỗi lần anh nói sẽ trừng phạt em, nhưng đều không đành lòng làm em bị thương. Tựa như lần này, ngoài miệng nói muốn trói buộc em cả đời, nhưng tới cuối cùng anh vẫn lo lắng cho em như vậy.”   “Mặc dù anh thích trói em, nhưng mỗi lần đều dịu dàng ôn nhu, để ý từng cảm giác của em. Lần đó anh cũng dùng dây cột tóc này, lúc ấy em ở trong lòng ngực anh, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.”   Anh tồn tại giống như ánh mặt trời ấm áp, hòa tan trời đông giá rét lạnh lẽo cuối cùng trong tim em, trở thành dòng suối xuân ấm áp.   Thẩm Hoán chậm rãi ngẩng đầu, dường như không thể tin được mà nhìn cô, lông mi ướt thành một mảnh: “Em thật là nghĩ như vậy sao, em không hận anh à?”   Lần đầu tiên Lâm Noãn nhìn thấy Thẩm Hoán như vậy, cuối cùng không nhịn được mà bật cười: “Thật ra em chưa từng nói với anh, em yêu anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thời đại học, em đã yêu anh.”   Hóa ra cô quá ngốc, chỉ nghĩ nữ sinh phải rụt rè mà xẩu hổ không dám thổ lộ cảm xúc của chính mình. Nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy vô cùng may mắn, bản thân cô hiểu ra chưa quá muộn.   Tay cô phác họa mặt mày của anh: “Nếu không phải em yêu anh, sao có thể ký kết hợp đồng kia với anh, em làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn ở bên cạnh anh mà thôi.”   “Trước đây anh vẫn luôn sợ hãi, bởi vì anh sợ em sẽ vứt bỏ anh giống như mẹ của anh, nhưng em không giống bà ta.”   “Vì vậy, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Em còn muốn làm cô dâu của anh, ở bên anh cả đời.”   Thẩm Hoán không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, dường như đang muốn phân biệt thật giả trong lời nói của cô.   Xem ra anh vẫn không tin, Lâm Noãn hơi chán nản, bản thân cô mặt đỏ tai hồng mà thẳng thắn nói lâu như vậy, tại sao đối phương vẫn không có phản ứng gì.   Cô tức giận cầm lấy dây cột tóc vừa bị ném sang một bên, nói: “Nếu anh không tin, vậy trói buộc em đi. Cho dù như thế nào, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”   Vừa dứt lời, dây cột tóc trên tay đã bị lấy đi, rơi xuống trên mặt đất, uốn khúc tạo thành một đường cong xinh đẹp.   Thẩm Hoán đưa tay lại đây, ngón tay đan xen vào kẽ tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, đè trên giường, giống như bị lời nói giận dỗi của cô làm cho bật cười: “Một khi đã như vậy, vậy để anh nhìn xem, em yêu anh bao nhiêu.”   Nói xong, môi anh bao phủ lên, giao hòa cùng cô.   Nụ hôn sâu dài qua đi, hai người đều thở hổn hển, lỗ tai của Lâm Noãn nóng bừng.   Thẩm Hoán lật người cô ra, tiếp tục ý đồ lúc trước, muốn tiến vào từ phía sau.   Sau khi anh bắt đầu cắm vào, cơ thể của Lâm Noãn hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng nước, lần lượt bị cơn khoái cảm cuồn cuộn đưa tới đỉnh núi.   Trong cao trào cực hạn, đại não trống rỗng, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng anh nói bên tai mình.   Anh nói: “Anh cũng yêu em.”   ——————————   Lời của tác giả: Cuối cũng đã thổ lộ rồi, đúng là không dễ dàng!   (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~