Trói buộc cả đời
Chương 41 : Trói buộc cả đời
Edit: Hanna
Sau khi Thẩm Hoán nói xong thì không tiếp tục nói nữa, trầm mặc suốt dọc đường.
Về đến nhà, anh dẫn đầu đi vào phòng ngủ, tựa hồ muốn tìm thứ gì đó.
Lâm Noãn gắt gao đi theo phía sau, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận. Có lẽ cô không nên thám thính quá khứ của người khác như vậy, đây là bí mật chôn sâu dưới đáy lòng của người ta, cô có tư cách gì mà đi thám thính chứ?
Không đợi cô nghĩ xong, Thẩm Hoán đã đi ra từ phòng để quần áo, trong tay cầm cái dây cột tóc màu vàng kia.
Trực giác của Lâm Noãn nói cho cô biết là không ổn, hình như đoán được động tác tiếp theo của anh, bước chân bỗng dưng lùi về phía sau nửa bước.
“Ngồi vào trên giường, đưa tay ra sau lưng.” Thẩm Hoán ra lệnh.
“Nhưng mà... không phải chúng ta muốn nói chuyện với nhau sao?” Lâm Noãn khó hiểu, vì sao anh phải làm loại chuyện này.
Thẩm Hoán nhếch khóe miệng lên: “Tin anh, kể chuyện xưa như này thì càng thêm kích thích.”
Lâm Noãn bắt đầu sợ hãi, có lẽ, sự kiên trì phía trước của cô đều là sai lầm.
Rõ ràng biết Thẩm Hoán không muốn nhớ lại những hồi ức đó, vậy mà cô còn nắm chặt không bỏ, xé rách vết thương sâu nhất trong lòng anh.
Cô vội vàng từ chối: “Thôi, em còn chưa nghe xong mà…”
“Bây giờ hối hận thì muộn rồi, nếu đã bắt đầu, nhất định phải nói xong mới được.”
Thấy cô không làm theo, Thẩm Hoán tức giận hét lên: “Tự mình ngồi qua đó, anh không muốn đánh em đâu.”
Khi Lâm Noãn đi đến mép giường, bước chân lơ đãng phù phiếm.
Nhắm hai mắt lại, cảm nhận dây cột tóc trói gắt gao, cuối cùng thật sự thắt rất chặt, cổ tay truyền tới cảm giác xít xao mãnh liệt.
Sau khi trói chặt hai tay cô, Thẩm Hoán đẩy cô ngã lên trên giường, nằm nghiêng, mặt đối mặt nhìn cô.
Tay chậm rãi lướt qua thân thể của cô: “Em không cảm thấy kỳ quái, vì sao anh thường xuyên trói em lại à?”
“Không phải do sở thích cá nhân của anh hả?” Hóa ra Lâm Noãn chưa bao giờ hoài nghi, hôm nay anh hỏi thì cô mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình đã xem nhẹ quá nhiều chi tiết.
Thẩm Hoán cười khẽ ra tiếng: “Đâu phải là sở thích, sở dĩ làm như vậy, bởi vì có liên quan tới em đấy.”
Lâm Noãn nghi hoặc nói: “Có liên quan tới em?”
Thẩm Hoán ngừng tay lại, đặt lên trên cánh tay cô: “Bởi vì em từng nói, nếu muốn giữ lại một thứ, thì có thể trói buộc thứ đó và bản thân em ở bên nhau. Vậy thì thứ này sẽ luôn ở cạnh em, sẽ không bao giờ mất đi.”
“Em nói như vậy bao giờ?” Lâm Noãn cảm thấy lời này rất quen tai, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi bản thân mình nói vậy khi nào.
“Những lời này, là em 6 tuổi năm ấy nói cho anh biết. Lúc ấy, em tháo dây cột tóc rồi cắt đứt, trói lên cổ tay của anh và em, chỉ chừa một khoảng cách rất ngắn ở giữa. Làm như vậy thì mặc kệ em đi nơi nào, anh đều sẽ gắt gao đi theo.”
Lâm Noãn không ngờ rằng bản thân mình đã từng nói như vậy với anh.
Nhưng cô không hiểu, vì sao lại biến thành như bây giờ?
Cô ngừng thở, tiếp tục nghe anh hồi tưởng lại.
“Nhưng sau đó, em vẫn rời đi, em vẫn tháo dây cột tóc từ trên tay mình, sau đó xoay người rời đi. Lúc ấy cho dù anh gọi em như thế nào, em đều không chịu quay đầu lại.”
“Từ đó về sau, anh có một thói quen, nhìn đến đồ vật mình thích thì sẽ lập tức dùng dây cột tóc mà em đưa cho anh để quấn quanh một lần rồi thêm một lần nữa. Khi quấn quanh một lần lại một lần thì anh tự hỏi, vì sao, vì sao cuối cùng em vẫn bỏ rơi anh mà đi. Mãi cho đến một ngày, anh đột nhiên hiểu rõ…”
Tay Lâm Noãn ở phía sau đã bắt đầu run rẩy, ngay cả sức để nắm tay lại cũng không có.
Thẩm Hoán tiếp tục nói, tay luồn ra về phía sau cô: “Bởi vì lúc đó dây cột tóc này chỉ trói buộc một cổ tay của em, vì vậy em mới có thể dễ dàng tránh thoát. Nhưng nếu đồng thời trói chặt cả hai cổ tay của em thì cho dù em muốn trốn tránh như thế nào, cũng trốn không thoát.”
Anh vuốt ve dây cột tóc trên cổ tay cô: “Cái em đưa cho anh đã cũ. Vì thế anh cố ý làm một cái giống y hệt. Chính là nghĩ tới một ngày kia, nhìn xem làm sao em có thể tránh thoát được.”
Trên mặt bắt đầu có ý cười nhộn nhạo: “Bây giờ em đã hiểu rõ tại sao anh lại trói em lại chưa? Bởi vì những lúc ấy, nhìn thấy em không thể phản kháng, hai tay bị trói chặt bên nhau một cách bất lực, anh mới mới có thể xác định, em chân chính thuộc về anh.”
Tay anh lại bắt đầu dịch chuyển: “Tựa như bây giờ, chỉ có thể để mặc anh tùy ý vuốt ve, không thể động đậy.”
“Thế nào, suy nghĩ này của anh có phải dọa em sợ rồi không?”
Trong nội tâm anh vẫn luôn chôn sâu hạt giống tội ác, bởi vì gặp được cô mới bắt đầu mọc rễ nẩy mầm.
Giống như dây leo tùy ý lan tràn, quấn quanh cô, kéo cô vào vũng bùn.
Lâm Noãn bắt đầu giãy giụa: “Thẩm Hoán, anh…”
Thẩm Hoán đè cô lại: “Đừng gấp, anh còn chưa nói xong đâu, em biết thân phận thật sự của Phó An Lâm không, hắn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Phó thị.”
Lâm Noãn ngơ ngẩn, Phó thị, phu nhân tổng tài, Dư Uyển Ninh?
“Vì thế, Phó An Lâm là con riêng của Dư Uyển Ninh, năm đó hắn đoạt đi mẫu thân của anh, còn muốn cướp đi tài sản của ba anh, hiện tại… Lại muốn cướp em từ trong tay anh, anh có thể không đề phòng sao?”
“Không phải!” Cô muốn giải thích, cho dù như thế nào cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Lời còn chưa dứt, anh đã dùng ngón trỏ đặt lên trên môi cô.
“Suỵt, nghe anh nói xong đã. Vì vậy anh nghĩ ra một biện pháp, tựa như bây giờ, cột em vào trên giường, hắn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội cướp em từ trong tay anh.”
Thanh âm của anh cực kì đau thương.
Lâm Noãn vặn vẹo thân mình, mở miệng nói: “Thẩm Hoán, cầu xin anh, trước thả em ra đã.” Hiện tại cô rất muốn ôm anh một cái, khiến anh đừng bi thương như vậy.
Thẩm Hoán cười lạnh: “Thả ra? Chắc là không có khả năng đấy đâu. Anh chính là muốn trói buộc em cả đời.”
Ngay sau đó, cả người lập tức bao phủ lên, trầm luân cùng cô.
——————————
Lời của tác giả: Nam chính bạo phát, không biết có đạt tới yêu cầu của mọi người không, lo lắng ~
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
93 chương
10 chương
613 chương
84 chương
47 chương
10 chương