Trói buộc cả đời

Chương 43 : Trói buộc cả đời

Edit: Hanna   Ngày hôm sau khi Lâm Noãn tỉnh lại, phát hiện cổ tay cô đã được bôi thuốc.   Sau khi thu dọn phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, Thẩm Hoán không có nhà, chỉ để lại cho cô một tờ giấy, nói anh có việc, phải tới công ty trước một chuyến.   Lâm Noãn cảm thấy ngày hôm qua thật vất vả mới thổ lộ tình cảm cho nhau biết, hôm sau đã không thấy bóng người, tất nhiên trong lòng vô cùng buồn bực.   Cô chọc chọc tờ giấy một hồi lâu, không cam lòng nhét vào trong túi.   Tốt xấu gì anh cũng tự tay viết chữ, chữ viết như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ hữu lực, cô còn muốn giữ lại.   Sau khi cô tới công ty, nghe được Lưu Tiểu Đồng nói chuyện thì mới biết được, hôm nay công ty có một vị khách quan trọng.   Văn phòng vẫn an tĩnh như lúc ban đầu.   Thẩm Hoán dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: “Bà Dư, không biết hôm nay bà tới tìm tôi là có chuyện quan trọng gì sao, nếu vẫn là chuyện buổi tối hôm trước thì chỉ sợ chúng ta không có gì để nói nữa.”   “A Hoán.” Dư Uyển Ninh mở miệng nói: “Bây giờ con còn không muốn gọi mẹ một tiếng “mẹ” à?”   Trong lòng Thẩm Hoán vừa xao động, anh thay đổi tư thế khác: “Từ năm 9 tuổi ấy, tôi đã không còn mẹ. Hiện tại bà tới đây chỉ vì phần tài sản kia mà thôi.”   Dư Uyển Ninh hiểu rõ tính tình của Thẩm Hoán, từ trước đến nay anh đều ăn mềm không ăn cứng, vì vậy mở miệng, dịu dàng nói: “A Hoán, con cũng biết đây, khoảng thời gian trước mẹ đầu tư thất bại ở nước Mỹ, mẹ đang nợ ngập đầu, nếu quá hạn mà không thể trả hết nợ thì chỉ có thể tuyên bố phá sản.”   Dư Uyển Ninh càng nhỏ giọng hơn: “A Hoán, kia cũng là giấc mơ của ba con, con thật sự nhẫn tâm khiến hết thảy tan biến sao?”   Thẩm Hoán không nói chuyện, chỉ là dùng ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn.   Dư Uyển Ninh cũng không biết được động tác này có dụng ý gì, chỉ cảm thấy có lẽ còn có một tia hy vọng, bà ta muốn tiếp tục thừa thắng xông lên.   Thẩm Hoán không thể nhịn được nữa: “Rất xin lỗi, bà Dư, bây giờ tôi còn có việc bận, mời bà về trước đi.”   Dư Uyển Ninh biết bà làm căng cũng chỉ được cái lợi trước mắt, vì vậy đành phải lựa chọn lấy lui vì tiến.   Đứa nhỏ Thẩm Hoán này vẫn luôn hiếu thuận, sao có thể thật sự mặc kệ mẹ của mình, tương lai còn dài.   Quả nhiên, Dư Uyển Ninh đi được hai bước, Thẩm Hoán đã gọi bà lại từ phía sau: “Ngày mai, ngày mai tôi sẽ cho bà biết câu trả lời.”   Dư Uyển Ninh cong môi, tư thái thong dong như cũ, đi ra cửa.   Buổi tối đầu mùa xuân vẫn còn lạnh lẽo như nước.   Lâm Noãn dựa vào trong lòng ngực của Thẩm Hoán, ngẩng đầu hỏi: “Em không hiểu, nếu bà ấy là phu nhân tập đoàn Phó thị, vì sao không có người giúp đỡ bà ấy chứ?”   Thẩm Hoán cười lạnh: “Bà ta ngầm sử dụng thủ đoạn ở sau lưng, sợ là người ở Phó thị tránh còn không kịp, sao có thể có người chủ động ra tay giúp đỡ, rơi vào đường cùng, bà ta mới có thể nhớ tới tài sản của ba anh.”   Lâm Noãn nghi hoặc nói: “Vậy vì sao Phó An Lâm tình nguyện chủ động ra tay, chẳng lẽ hắn không sợ chọc phải phiền phức này sao?”   “Hắn là người như vậy, từ trước đến nay đều mạnh mẽ theo đuổi mục đích, luôn là hắn tính kế người khác, chưa từng bị người khác lợi dụng, chỉ sợ việc lần này cũng nằm trong khống chế của hắn.”   Lâm Noãn căng thẳng trong lòng, cảm thấy Phó An Lâm càng thêm quỷ quái bí ẩn, may mắn bản thân cô không có quá nhiều liên quan tới hắn, nếu lúc trước hắn thật sự muốn lợi dụng cô thì sợ là hiện tại cô và Thẩm Hoán đã phải tách ra.   Cô cũng không thể ngăn lại sự tò mò, người giỏi khống chế người khác như vậy, không biết về sau sẽ yêu người con gái như thế nào mới có thể hoàn toàn chinh phục được hắn.   Thẩm Hoán ôm lấy Lâm Noãn, cúi đầu hỏi cô: “Một cái là di nguyện của ba, một cái là tài sản của ba, nếu là em, em sẽ lựa chọn thế nào?”   Lâm Noãn ngẫm nghĩ, trả lời: “Em không muốn để suy nghĩ của mình ảnh hướng tới phán đoán của anh.”   Cô lại nâng người lên rồi ôm lấy anh: “Em tin tưởng anh, cho dù anh muốn làm gì, có đồng ý với yêu cầu của bà ấy hay không, em đều sẽ ủng hộ anh vô điều kiện, sẽ luôn ở bên cạnh anh.”   Sau đó lại buồn bực nói: “Mặc dù thỉnh thoảng em cũng không thể làm tốt…”   Thẩm Hoán xoay người ngăn cản cô, cả người trầm xuống, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng phả vào trên người cô, nỉ non nói: “Không, em vẫn luôn luôn làm rất tốt.”   Ngay hôm sau nắng sớm chiếu vào phòng, mặc dù Thẩm Hoán gần như cả một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó mặc quần áo đứng dậy.   Đi đến phòng làm việc gọi điện thoại.   “Là tôi, tôi đồng ý từ bỏ tài sản của ba, sang tên cho bà.”   “Nhưng bà đừng vội vui vẻ, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất. Sau này bà đừng bao giờ tới tìm tôi, tôi sẽ không đồng ý bất kì một yêu cầu nào của bà nữa.”   “Được, vậy sau đó mẹ sẽ bảo luật sư đưa hợp đồng chuyển giao tài sản cho con.”   “Được.”   Tắt điện thoại, Thẩm Hoán im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.   Tia nắng ban mai mới hé nở, gió xuân ấm áp, tiếng chim hót líu lo.   Đúng là thích hợp để cùng người yêu chung chăn chung gối, ôm nhau mà ngủ.   ——————————   Lời của tác giả:  Ta lấy giả thiết là Phó An Lâm có tính cách gia trưởng, thích khống chế hết thảy, đây là điểm mạnh của hắn, về sau cũng là khuyết điểm trí mạng của hắn.   Còn Dư Uyển Ninh, là người tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, bỏ qua người thật sự đối xử tốt với bà ta, nếu bà ta còn không hiểu rõ điều này, cuộc sống về sau sợ là cũng không còn dễ dàng như vậy.   Ngày mai sẽ kết thúc, không gặp không về!   (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~