Trói buộc cả đời

Chương 40 : Trói buộc cả đời

41. Phó An Lâm   Đêm đó, anh cầu hôn cô, mặc dù quá trình diễn ra khác với những gì cô tưởng tượng, nhưng đó cũng đủ làm Lâm Noãn mãn nguyện rồi, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau là đủ rồi.   Nhưng sau đêm đó, Thẩm Hoán trở nên rất bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, cô thường xuyên không gặp anh.   Lúc đầu, Lâm Noãn cũng không quan tâm lắm, cho là có anh chuyện quan trọng. Nhưng tình cờ khi hỏi, anh vẫn im lặng không nói.   Lâm Noãn lo lắng về chuyện của Dư Uyển Ninh, sự việc xảy ra vào đêm hôm đó để lại ấn tượng quá dâu đối với Lâm Noãn.   Cô lại càng lo lắng cho Thẩm Hoán, không biết sau này có xảy ra chuyện tương tự không.   Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng mình không thể làm gì cả, thực sự  rất vô dụng.   Cảm giác bồn chồn kéo dài cả tuần, cho đến khi có một cuộc điện thoại khiến cô hoàn toàn trở nên lo lắng.   “Cô Lâm, phải không? Tôi biết gần đây cô đang lo lắng về điều gì. Nếu có hứng thú, cô có thể đến quán cà phê ở tầng dưới của công ty sau giờ làm việc. Tôi có thể nói chuyện chi tiết với cô.”   “Anh là ai, tại sao tôi phải đồng ý yêu cầu của anh?” Lâm Noãn không thích giọng điệu của người này, thẳng thừng từ chối.   “Tôi và Thẩm Hoán quen nhau nhiều năm rồi. Cô không tò mò về quá khứ của anh ấy sao? Hơn nữa, cô không để ý vì sao gần đây anh ấy luôn vội vã sao?”     Lâm Noãn có chút động tâm với lời này, chuyện xảy ra đêm đó chỉ là phần nổi của tảng băng, cô vốn chưa từng hiểu mọi thứ về anh.   Nếu người này có thể nói cho cô, thì cô còn biết mình phải cư xử như thế nào sau này.   “Được rồi, tôi đáp ứng anh, hẹn gặp lại sau giờ làm việc.”   Bên trong quán cà phê hương thơm lượn lờ, thấm vào ruột gan.   Lâm Noãn nhìn thấy người ngồi đối diện với cô và bắt đầu hối hận, cô không bao giờ nghĩ rằng người đó hóa ra lại là người đàn ông không hề đứng đắn trong bữa tiệc rượu đêm đó.   Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Lâm Noãn đã muốn rời đi, tựa vào tay nắm cửa, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước tới.   Tới cũng tới rồi, phải nghe anh ta sẽ nói cái gì đã.   “Cô Lâm, xin chào.” Anh ta cười, “Tôi là Phó An Lâm.”   “Trên điện thoại, anh nói anh biết quá khứ của Thẩm Hoán. Tôi muốn biết đó là chuyện gì?” Lâm Noãn trở nên căng thẳng khi đối mặt với anh ta, chỉ có thể dùng hai tay cầm cốc nước trên bàn.   Phó An Lâm liếc nhìn tay cô: “Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ nói chuyện phiếm với cô.”   Tựa lưng vào ghế sô pha, hai chân xếp vào nhau: “Tôi quen Thẩm Hoán gần 20 năm rồi. Khi đó, anh ấy xuất sắc về mọi mặt, thậm chí còn có ... một gia đình hạnh phúc.”   Gia đình hạnh phúc? Lâm Noãn khi nghe đến đây thì thấy giật mình, đến tột cùng anh ta muốn nói gì?   Phó An Lâm đột nhiên ngồi dậy, cầm cái chén trước bàn lên bắt đầu lắc nhẹ: “Thật đáng tiếc, ngày vui chẳng đầy gang, cha mẹ anh ấy đã ly hôn. Vì chuyện này mà anh ấy cũng trầm cảm từ lâu. Phải mất gần một năm mới biến chueyern tốt đẹp.”   Lâm Noãn sững sờ nhìn chằm chằm, “Anh với anh ấy có quan hệ gì? Tại sao anh biết nhiều chuyện vậy?”   “Tôi?” Phó An Lâm cười, “Tôi cũng không biết rõ lắm, cứ coi như là kẻ thù đi.”   Phi lý! Cô thế mà ngồi với kẻ thù của Thẩm Hoán để thảo luận về quá khứ của anh, cô dại đến hết thuốc chữa, lại tùy ý tin tưởng một người xa lạ.   Cô không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa, cô đứng dậy và muốn đi ra ngoài.   “Cô không muốn biết hiện tại anh ấy đang vội chuyện gì sao?”     Lâm Noãn sững sờ, hai tay vô thức nắm chặt.   Cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi lại, nhìn chằm chằm vào anh ta, à ra hiệu cho anh ta tiếp tục.   “Đừng lo lắng, là chuyện tốt. Gần đây Thẩm Hoán đang bận chuẩn bị đám cưới.” Phó An Lâm vui vẻ ra mặt.   Đám cưới? Ánh mắt Lâm Noãn lập tức sáng lên.   Chẳng trách anh chưa bao giờ nói với cô, hóa ra là anh muốn làm cô bất ngờ.   Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà không có chuyện gì cô lo lắng xảy ra.   Sau đó cô nhíu mày, sao anh ta lại tốt bụng đi nói cho cô biết vậy?     Phó An Lâm nhìn về phía sau cô, lắc đầu cười khổ: “Đúng là không thể nói xấu sau lưng, nhắc Tào Tháo cái Tào Tháo đến luôn.”   Lâm Noãn giật mình, lập tức quay đầu lại, phát hiện Thẩm Hoán đang đứng sau lưng cô, không biết vừa rồi anh đã nghe được baonhiêu.   Thẩm Hoán ánh mắt lạnh thành băng, anh liếc nhìn Phó An Lâm, kéo Lâm Noãn đi ra ngoài.   Vừa đi được vài bước, cô đã nghe Phó An Lâm nói sau lưng: “Cô Lâm có thể chưa biết. Cha Thẩm từng công bố di chúc. Nếu Thẩm Hoán kết hôn trước 27 tuổi, anh ấy sẽ nhận được toàn bộ lô bất động sản đó, nếu không tài sản sẽ sang tên mẹ của anh ấy.”   Tay Lâm Noãn bị nắm chặt đột nhiên đau đớn.   Phó An Lâm nói tiếp: “Sau sinh nhật năm nay, Thẩm Hoán sẽ hai mươi bảy tuổi. Không biết anh ấy nóng lòng muốn tổ chức lễ cưới là vì gì đâu?”   Không! Lâm Noãn trong tiềm thức muốn rút ra bàn tay bị nắm chặt, muốn đôi co chất vấn với Phó An Lâm.   Nhưng chỉ với hành động này, đôi tay dưới cô như bị nắm chặt hơn.   Thẩm Hoán cúi đầu, đau khổ nhìn cô một lần, tay anh run lên, thả tay cô ra rồi đẩy cửa bước đi.   Lâm Noãn nhận ra hành động của mình vừa rồi không hề ổn, không còn thời gian quan tâm đến Phó An Lâm nữa, cô đuổi theo anh.   Thẩm Hoán bước đi rất nhanh, Lâm Noãn chạy thật lâu mới đuổi kịp anh, kéo anh thở dốc: “Thẩm Hoán, vừa rồi Phó An Lâm nói gì, em không tin một lời, em chỉ tin anh.”   “Nếu những gì anh ta nói là sự thật thì sao?” Thẩm Hoán dừng lại tại chỗ.   Lâm Noãn lắc đầu: “Cho dù ngươi thật sự có ý đó,em tin tưởng anh cũng sẽ không vì cái gọi là tiền bạc để có được hạnh phúc của chính mình.”   Vì cô biết rằng anh muốn hạnh phúc hơn ai hết.   Thấy Thẩm Hoán có vẻ buông lỏng, Lâm Noãn vội vàng nói tiếp: “Hôm nay anh ấy nói sẽ kể cho em nghe về quá khứ của anh, nhất thời em đồng ý gặp mặt. Em thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Cũng không vì lời nói của anh ấy mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng mình.”   Thẩm Hoán nghe xong, đột nhiên cười với cô: “Xem ra em rất quan tâm đến quá khứ của anh. Vì em muốn biết nhiều như vậy nên anh mới là người nên nói cho em biết không phải sao?”   Anh lại lắc đầu thở dài, “Thật ra, anh định nói với em sau, nhưng cứ mãi chần chừ đến bây giờ.”