Trói buộc cả đời

Chương 39 : Trói buộc cả đời

Edit: Hanna   Thanh âm của Thẩm Hoán vẫn cứ vờn quanh tai cô.   Tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Nhân vật rất đơn giản, em là một nữ cường có sự nghiệp thành công, em kiêu ngạo, có thể hưởng thụ ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người. Em cũng có yêu thương chồng và con trai, nhưng mà…”   Dường như anh rất hưng phấn, nói: “Nhưng mà, em lại ngoại tình, em phản bội chồng mình, ngoại tình với mối tình đầu. Thế nào, hiểu không?”   Lâm Noãn bị vẻ mặt của anh dọa sợ, ngơ ngác mà ngẩn người tại chỗ không biết làm sao.   Thẩm Hoán tiếp tục ý muốn của mình, chậm rãi nói: “Vậy anh bắt đầu trước nhé.”   Hai tay bắt đầu lột quần áo của cô, Lâm Noãn nhất thời không kịp phản ứng lại, chỉ có thể mờ mịt nhìn động tác của anh.   Thẩm Hoán nhìn cô, ánh mắt lóe tia sáng: “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm, trong lòng em từng có anh không? Bây giờ em ở trên giường của anh, nhưng trong lòng chắc đang nghĩ tới người kia đúng không? Anh yêu em nhiều như vậy, chẳng lẽ ngày xưa anh làm hết thảy đều không thể khiến em cảm động một chút nào sao?”   Áo trên đã cởi bỏ, đầu ngón tay lướt qua eo cô rồi tiếp tục nói: “Chỉ là không ngờ tới, cuối cùng, em lại phản bội anh.”   Lâm Noãn khiếp sợ, không ngờ anh lại nhập vai như vậy, trong khi cô còn chưa kịp hiểu rõ, vậy mà đã phải tiến hành trận chiến trực diện với anh.   Sau một lúc đắn đo cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể mở miệng gọi tên anh: “Thẩm Hoán…”   Thẩm Hoán lật người cô nằm nghiêng ra, “Bốp” một tiếng, bàn tay anh vỗ lên mông cô, mặc dù có quần ngăn cản, cũng không phải rất đau, nhưng tiếng bàn tay đánh lên mông có vẻ đặc biệt rõ ràng đột ngột.   Thẩm Hoán tức giận nói: “Thế nào? Sau khi ở bên người khác, ngay cả một tiếng ‘ông xã’ cũng không nói nên lời sao?”   Trong lòng Lâm Noãn hoảng loạn quẫn bách, biết rõ là chỉ sắm vai một lúc thôi, nhưng cô vẫn không thể gọi ra miệng, chỉ có thể gắt gao cắn môi, rũ mắt nhìn về phía khác.   “Bốp.” Lại là tiếng vang thật mạnh, Lâm Noãn bị một cái đánh này làm cho run rẩy.   Vẫn là vị trí vừa nãy, mông bắt đầu tê dại đến mức nóng lên.   Bởi vì động tác của anh mà trái tim cô cũng bắt đầu run lên.   Không ngờ anh lại nghiêm túc đến thế.   “Vẫn không chịu nói à?” Anh hừ lạnh một tiếng, giơ tay muốn đánh tiếp.   “Ông… ông xã.” Lâm Noãn gắt gao túm ống tay áo của anh, mặt ửng hồng, nhắm mắt lại, dứt khoát tự sa ngã mà diễn vở tuồng này với anh.   Sau khi Thẩm Hoán nghe được tiếng gọi kia, rốt cuộc đã hài lòng, mềm nhẹ nhéo mông cô, dường như đang trấn an cô.   Bây giờ Lâm Noãn chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, căn bản không thể tự hỏi, không biết phía sau còn có cái gì đang đợi mình.   “Thật ngoan.”   Sau khi bóp nhẹ một cái, hai tay thuận thế cởi quần dài của cô: “Nếu em còn công nhận người chồng này, vậy lúc em làm chuyện ấy, em có nghĩ cho anh không? Có nghĩ cho con trai của chúng ta không?”   Lâm Noãn nâng lên tay, vuốt ve mặt anh, sóng mắt lưu chuyển, nửa thật nửa giả mà nói tiếp: “Em yêu anh, yêu con trai. Sao em có thể vứt bỏ cái nhà này được?”   Ngón tay anh vân vê điểm mẫn cảm của cô, cảm nhận cô run rẩy lên, nói: “Vậy vì sao em còn làm ra chuyện có lỗi với anh chứ, chẳng lẽ em nói câu này chỉ để dỗ dành anh được vui vẻ thôi sao?”   Lúc này Lâm Noãn mới chân chính hiểu được, trong vở kịch này, mâu thuẫn chặn ngang hai người không chỉ là yêu hay không yêu, mà chính mình đã phản bội đối phương, nói gì tới việc xin tha thứ?   Nhưng nếu đã bắt đầu, Lâm Noãn chỉ có thể dùng hết sức lực, khiến sự việc phát triển theo hướng càng tốt hơn: “Em vẫn luôn luôn yêu anh như vậy, sao có thể làm chuyện có lỗi với anh được?”   “Ha.” Dường như Thẩm Hoán vừa nghe được một chuyện nực cười: “Chẳng lẽ anh thật sự phải bắt gian trên giường, em mới bằng lòng thừa nhận mọi chuyện sao?” Phía dưới vừa động, lập tức tiến vào.   Lâm Noãn bị động tác đột ngột của anh quấy nhiễu tư duy, thân thể co chặt, muốn giải thích, nhưng lực bất tòng tâm.   Thẩm Hoán còn tiếp tục động tác: “Nói không ra lời? Căn bản trong lòng em không hề có anh, cũng không có con trai, em chỉ để ý chính bản thân mình mà thôi. Vì cái mà em gọi là tình yêu, chính là vứt bỏ cái nhà này của chúng ta.”   Ngữ khí của anh bi thương, Lâm Noãn nghe mà trái tim co thắt như bị bóp chặt.   Mặc dù anh không có nói rõ, nhưng Lâm Noãn cũng biết, anh xem cô thay thế thành mẹ của anh, nghe thanh âm lên án của anh, thật sự không thể tưởng tượng nổi thời niên thiếu anh phải vượt qua như thế nào, vượt qua những đêm bi thương đó như thế nào.   Chỉ có thể nâng người lên, dỗ dành anh: “Trong lòng em chưa từng có người khác, chỉ có anh và con trai, hai người là toàn bộ sinh mệnh của em, em muốn cùng hai người đi hết quãng đời còn lại.”   Nhưng đã làm ra việc sai lầm, giống như miếng ngọc bị vỡ, cho dù tỉ mỉ chắp nối như thế nào, sao có thể không hề để lại bất kì một vết nứt nào?   Sau khi Thẩm Hoán nghe được những lời cô nói, dừng động tác, vùi đầu vào hõm cổ của cô, tham lam mà hít hà hương thơm của cô, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn khiến người đau lòng: “Sai rồi, hết thảy đều sai rồi.”   Trong lòng Lâm Noãn căng thẳng, chẳng lẽ cô nói sai rồi sao?   Thẩm Hoán ngẩng đầu, trong mắt là thâm ý sâu không thấy đáy: “Anh sai rồi, vậy mà anh lại muốn em thay bà ta trả lời vấn đề của anh, nhưng em không phải bà ta.”   Anh duỗi tay sờ về phía gáy cô, nói: “Lâm Noãn, em biết không, Dư Uyển Ninh chính là mẹ của anh. Năm đó, bởi vì bà ta ích kỷ, vứt bỏ anh, phản bội toàn bộ gia đình.”   Nghe đến đó, Lâm Noãn không ngăn được chua xót trong lòng: “Mặc dù em không biết cảm nhận ngay lúc đó của bà ấy, cũng không thể bảo bà ấy trở lại bên cạnh anh một lần nữa. Nhưng em có thể bảo đảm, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, vĩnh viễn không bao giờ.”   Thẩm Hoán bị những lời này làm cho chấn động, anh nghiêm túc nhìn cô chăm chú, hỏi: “Những lời em vừa nói là nghiêm túc sao?”   Sau khi tâm trạng hồi phục, Lâm Noãn mới nhớ tới, cô vừa nói nhiều lời không thông qua đại não, cảm giác mọi bí mật của mình đều bị mổ xẻ lộ ra ngoài.   Nhưng anh vẫn đang chờ câu trả lời của cô, chưa từng có bao giờ chuyên chú như vậy.   Lâm Noãn nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này, cô chỉ nghĩ cho anh biết, anh không phải cô độc một người, anh có cô.   Thấy câu trả lời của cô, Thẩm Hoán lại bắt đầu luật động, nặng nề va chạm từng chút một, tựa như muốn va chạm đến tận chỗ sâu trong linh hồn cô.   Một giây bùng nổ kia, Thẩm Hoán thở hổn hển nói bên tai cô: “Noãn Noãn, chúng ta kết hôn đi.”   Bên kia thành phố, trong một căn chung cư cao tầng.   Phó An Lâm nghe điện thoại: “Tra ra cách liên hệ với cô gái kia chưa?”   “Ừ, được rồi.”   Tắt điện thoại, hắn đứng trước cửa kính trong phòng khách, nhìn ra bên ngoài, ánh đèn rực rỡ lung linh.   “Roẹt” một tiếng kéo xuống rèm cửa, toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối.