Trói buộc cả đời

Chương 38 : Trói buộc cả đời

Edit: Ai Shiteru   Sau khi từ thành phố C trở về thì sinh hoạt vẫn như cũ, một đường thẳng hai điểm là công ty và nhà.   Nhưng Lâm Noãn biết quan hệ của cô và Thẩm Hoán đã thay đổi trong im lặng.   Bọn họ ngày càng trở nên giống một cặp đôi đang yêu nhau hơn, khi làm việc thì ai bận việc người nấy, nhưng đến buổi tối lại trở thành thời gian lưu luyến của riêng hai người.   Có một điểm khác biệt chính là hai người họ, dường như chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt hay bất cứ hứa hẹn tương lai nào với nhau.   Cảm giác hai người vẫn dựa dẫm gần gũi nhau như vậy nhưng vẫn có gì đó khiếm khuyết.   Lâm Noãn không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ cô phải đâm thủng lớp giấy ngăn cách cuối cùng giữa hai người họ hay sao?   Rất nhanh đã đến tiệc rượu của công ty, lần tổ chức tiệc này có thể nói là chưa từng long trọng đến vậy bao giờ, nghe nói sẽ có rất nhiều nhân vật tên tuổi đến tham dự. Việc này đồng thời cũng làm cho tinh thần của Lâm Noãn trở nên hăng hái hơn, nghiêm túc chuẩn bị các công việc liên quan.   Trong buổi tiệc rượu vẫn là cảnh tượng xã giao chào hỏi như cũ, người tới người đi náo nhiệt, bởi vì có kinh nghiệm từ những buổi tiệc rượu trước nên Lâm Noãn trong trường hợp này vẫn có thể ứng phó một cách tự nhiên. Cách nói năng hào phóng khéo léo làm cho mấy vị khách chủ đến rất vui vẻ.   Thâm Hoán vẫn lươn trò chuyện rôm rả cùng người khác cho đến khi có một người phụ nữ uw nhã đi tới thì ý cười trong miệng mới giấu đi.   Lâm Noãn chậm rãi ngước nhìn người phụ nữ ấy, bà ấy ăn mặc khiêm tốn nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại khí chất, nói ra thì cũng là xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia mới có được loại khí chất đó.   Lâm Noãn tự nhiên nhận ra người phụ nữ này, bà là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Phó Thị, Dư Uyển Ninh.   Từ tiệc rượu vào tháng 9 năm ngoái, Lâm Noãn đã cảm nhận ra được mị lực mà bà ấy phát ra, ngay lúc bà ấy mỉm cười nhìn Lâm Noãn thì luôn phát ra một sự áp bức người kinh khủng. Lâm Noãn nhăn mày, chỉ có thể nsoi do lần đầu gặp mặt nên vẫn chưa quen mặt mà thôi.   Dư Uyển Ninh mỉm cười, giống như lơ đãng mà nhìn Lâm Noãn nhưng ẩn sau đó là một cảm giác kì lạ, Lâm Noãn chỉ cảm thấy vô cùng không được tự nhiên nên theo bản năng muốn né tránh ánh mắt này.   Chờ khi bà ấy đến gần Lâm Noãn mới cảm nhận được xung quanh cô như đang im bặt, những người vốn đang rôm rả nói chuyện đều hiểu ý nhau mà im lặng né tránh.   “A Hoán, chúng ta đã lâu không gặp, không bằng tìm nơi nào yên tĩnh để nói vài lời được không.” Dư Uyển Ninh mỉm cười nói.   Lâm Noãn nghe được mấy lời này như trút được gánh nặng, chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng chạy trốn được cái không khí quỷ dị này , nắm lấy vạt áo của Thẩm Hoán: “Em ở bên kia chờ anh.”   Thẩm Hoán dường như đang do dự điều gì đó, nghe thấy cô nói vậy thì trầm tư một lát: “Đừng chạy lung tung, chờ anh trở lại.” Xong rồi đi theo Dư Uyển Ninh đến một nơi yên tĩnh để trò chuyện.   Nhìn bọn họ đi xa rồi Lâm Noãn mới đi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, vừa xoa cẳng chân đau nhức vừa suy nghĩ, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, giống như lần trước nhìn thấy bà ấy, không khí vần quỷ dị như vậy.   Cô thử suy đoán rồi phát hiện ra suy nghĩ của mình không thích hợp nên suy nghĩ thông suốt hơn. Ở tiệc rượu năm ngoái, nếu như không có Dư Uyển Ninh đến thì tại sao Thẩm Hoán lại uống đến say mèm như vậy?   Đương nhiên cũng là nhờ màn say rượu đó cô và Thẩm Hoán mới chính thức ở bên nhau.   Nhưng giữa hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Lâm Noãn nhíu mày, có lẽ cô cần hỏi lại Thẩm Hoán để biết đáp án rõ ràng.   Ngay lúc cô đang chìm trong suy nghĩ thì có một người đã ngồi xuống bên cạnh cô, người đó sau khi ngồi xuống còn tự nhiên vắt chéo hai chân vào nhau, trong tay đang lắc lư ly rượu.   Tuy rằng bề ngoài cũng phong độ lịch sự, dáng vẻ xuất chúng nhưng lại công khai ngồi gần gũi một người khác giới như vậy, Lâm Noãn chỉ cảm thấy người này ngả ngớn.   Người này đến, xâm phạm nghiêm trọng vào giới hạn cá nhân của Lâm Noãn.   Rõ ràng là không có bất cứ lời thừa thãi nào nhưng xung quanh người này lại như đang phát ra tia lạnh lẽo như mũi tên bay ‘vèo vèo’.   Cả người Lâm Noãn bất giác run lên một chút, nhìn thời gian cảm thấy có lẽ bên phía Thẩm Hoán đã kết thúc rồi nên đứng dậy rời đi.   Lúc cô đứng lên đi mới cảm thấy ánh mắt phía sau lưng giống như muốn soi thấu người cô, Lâm Noãn lắc đầu, có lẽ do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Hai người chưa từng gặp mặt sau cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy được.   Chờ khi Lâm Noãn đi đến đại sảnh, Thẩm Hoán đã trở lại, anh đang chau mày đứng đó, có lẽ vừa mới trải qua một cuộc nói chuyện không mấy thoải mái.   “Sao vậy anh, vừa rồi nói chuyện không được thuận lợi sao?” Lâm Noãn vội hỏi.   Thẩm Hoán trầm mặc lắc đầu, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hướng Lâm Noãn vừa đi tới, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn Lâm Noãn một cái rồi xoay người rời khỏi buổi tiệc.   Lâm Noãn chỉ cảm thấy kỳ lạ, lại sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì nên cứ đi sát sau lưng anh ra bên ngoài, cảm giác bất an trong lòng lên đến cực điểm.   “Thất bại?” Người đàn ông vừa ngồi xuống lúc nãy nhìn thấy Dư Uyển Ninh rồi không kiềm được mà trào phúng một câu.   Dư Uyển Ninh đã sớm quen với thái độ của người này nên giơ tay lên, làm như đang ngắm nghía bộ móng mới cáu của mình: “Con trai lớn rồi, cha mẹ sinh con trời sinh tính, tự nhiên không quản được nữa.”   Rồi mỉm cười nhìn người đó: “Cô gái đó thì sao, cậu có nắm chắc không?”   Người đàn ông quơ quơ chén rượu, chậm rãi nói: “Nói thật ra tôi cũng không muốn quan tâm, cô gái kia vừa nhìn đã biết là dạng mấy con thỏ trắng mắt đỏ rồi, căn bản không phải là gu mà tôi thích.”   Rồi lại thở dài một tiếng: “Phụ nữ ấy, đúng là phải đủ cay mới thú vị.”   “Nói như vậy là cậu không nắm chắc được à, An Lâm?”   Phó An Lâm cười lạnh: “Chê cười rồi, chỉ cần Phó thiếu này muốn thì không có thứ gì không chiếm được.”   “Vậy ở chỗ này chúc cho Phó thiếu của chúng ta vang khúc khải hoàn đi!” Dư Uyển Ninh nâng ly.   Thẩm Hoán suốt dọc đường về vẫn im lặng, rất không bình thường, rõ ràng anh không uống nhiều rượu nhưng nhìn anh lại có vẻ mệt mỏi như vậy, vừa về đến nhà đã vùi đầu vào phòng ngủ, nằm nhoài người trên giường.   Lâm Noãn lo lắng cho anh, vội cúi người hỏi: “Anh cảm thấy cơ thể khó chịu sao?”   Thẩm Hoán ngước mắt chăm chú nhìn cô, thần sắc trong mắt anh Lâm Noãn chưa từng thấy qua bao giờ, cảm giác là một người khác hoàn toàn so với trước khi uống rượu.   Không kịp chờ cô phản kháng anh đã lật trời nghiêng đất vùi cô xuống dưới thân, hơi thở nồng mùi rượu của anh tỏa ra, giống như bi thương lại giống như mê mang: “Vì sao? Năm đó nếu như đã muốn vứt bỏ thì sao bây giờ lại tới tranh đoạt, những danh lợi đó quan trọng đến vậy sao?”   “Thẩm Hoán, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, đừng làm em sợ.” Lúc này Lâm Noãn mới thật sự sợ hãi, giọng cũng run run, anh chưa từng như vậy bao giờ.   Thẩm Hoán cong người ôm vòng lấy cô, đột nhiên nở nụ cười: “lâm Noãn, chúng ta chơi một trò chơi đi, chúng ta chơi cosplay đi.”   Rồi ngồi dậy, vuốt ve gương mặt cô cười nói: “Để anh nhìn xem nếu như là em thì em sẽ có thái độ như thế nào?”   Khi Thẩm Hoán nói chuyện còn nồng nặc mùi rượu, Lâm Noãn nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, rõ ràng là bản thân cô cũng không uống nhiều rượu nhưng sao mà giống như lại say rượu như anh vậy?