Trói buộc cả đời
Chương 33 : Trói buộc cả đời
Edit: Ai Shiteru
Có tiếng khóa cửa đang chuyển động, Lâm Noãn kéo lại nỗi lòng của mình, cố gắng lấy lại chút tâm tình rồi mỉm cười đứng dậy, ra đón anh.
Thẩm Hoán sau khi vào cửa đã chú ý tới sự khác biệt trong phòng ăn, bánh kem, rượu vang đỏ, hoa tươi.
Lúc này anh mới chợt bừng tỉnh, hôm nay vậy mà là sinh nhật của anh.
Bản thân anh đã bao lâu rồi không trải qua một cái sinh nhật trọn vẹn?
Giống như kể từ sau 9 tuổi, không còn có ai cố ý tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho anh nữa.
Anh từng hâm mộ, từng ghen tị với những đứa trẻ có cha mẹ tổ chức tiệc, còn tặng quà sinh nhật cho.
Chờ đến khi trưởng thành thì anh không còn khó chịu như vậy nữa, bởi vì anh đã hiểu, anh vẫn luôn một mình, cô đơn cho đến tận bây giờ, xưa nay vẫn như vậy.
Mà bây giờ đã khác rồi, bên cạnh anh có cô, cô chọc cho anh vui vẻ, cho anh bất ngờ, cùng anh vượt qua màn đêm dài.
Cô giống như mưa phùn ấm áp đầu xuân, xoa dịu cánh đồng hoang vu khô hạn của anh.
Lâm Noãn không biết suy nghĩ của Thẩm Hoán lúc này nên chỉ loạng choạng nâng ly rượu, nói với anh lời ‘Sinh nhật vui vẻ’.
Ánh nến sáng tỏa soi rõ gương mặt của cô, mọi thứ đều hư ảo giống như trong giấc mơ nhưng lại hiện hữu một cách chân thật.
Cơm no rượu đủ sinh dâm dục.
Hai người cùng nhau ngã xuống tấm nệm mềm mại, Thẩm Hoán cúi đầu hôn cô nhưng cô lại nghiêng đầu qua một bên, vừa theo bản năng nhưng cũng rất mâu thuẫn.
“Sao vậy?” Đây là lần đầu tiên cô từ chối anh, vừa mới nãy còn tốt nhưng sao lại thành ra như vậy.
Cô lật người lại đưa lưng về phía anh, “Em có chuẩn bị quà tặng cho anh, để trong tủ quần áo đó.”
Sau đó kéo chăn trùm qua đầu, phát ra tiếng ngập ngừng: “Không biết anh có thích hay không, em muốn đi ngủ trước.”
Lúc anh đứng dậy, Lâm Noãn cảm thấy không khí xung quanh như lạnh đi mấy độ.
Sau khi Thẩm Hoán quay lại thì xốc chăn của cô lên, rướn đầu qua nói bên tai cô: “Cảm ơn em, anh rất thích.”
Lâm Noãn cuộn người lại: “Anh thích thì tốt rồi.”
“Em đụng đến cái hộp đựng đồ đó?” Anh hỏi.
Lâm Noãn hơi rùng mình, rõ ràng cô đã cẩn thận đặt lại vị trí cũng rồi sao mà anh còn phát hiện ra, chỉ đành thành thật ‘Ừm’ một tiếng.
“Em không hỏi là ai tặng cho anh sao?”
Cô ngước mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cố gắng dùng giọng bình thản nói: “Không có gì, em thật sự không ngại, anh đã nói, chúng ta ở bên nhau thì phải tin tưởng đối phương, cho nên em không muốn hỏi.”
Rồi thở dài: “Bây giờ em ở bên anh đã đủ rồi, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, em cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.”
Tuy rằng ngoài miệng thì cô nói như vậy nhưng sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Tay anh từ phía sau lưng cô vươn ra trước mắt cô, Lâm Noãn chăm chú nhìn, anh vậy mà lại mang sợi dây cột tóc còn mới đó!
Tức khắc lửa giận trong lòng cô cuồn cuộn lên, cô đã nói rõ ràng như vậy sao mà anh còn trưng nó ra trước mắt cô.
Cô vươn tay thì muốn ném quách đi cái sợi dây cột tóc đó.
Tay còn chưa kịp đụng tới đã bị tay trái của anh nắm lấy, tay phải luồn qua cổ cô bắt lấy tay phải, khép lại, dùng sợi dây cột tóc đó cột lại.
“Anh….” Cô giãy dụa mà tức muốn hộc máu, “Vì cái gì muốn trói em bằng thứ đồ của người khác, nếu như anh muốn trói thì đi mà trói người đó ấy!”
Tay anh khống chế đôi tay của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây cột tóc trên cổ tay cô: “Em không cảm thấy thứ này rất quen mắt sao?”
“Mấy thứ này muốn thì có thể lên mạng mua một lô một lốc, đương nhiên là quen mắt rồi.” Còn giật cổ tay mình ra, “Anh mau thả em ra, em mệt rồi.”
Anh cười khẽ: “Hôm nay là sinh nhật anh, coi như giúp anh thực hiện một nguyện vọng sinh nhật đi.”
Anh ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Đã từ rất lâu rồi anh đã muốn thử như vậy.”
Nói xong, vòm ngực nóng bỏng của anh tì vào phần lưng trắng mịn của cô.
Cô lạnh, anh nóng, sự chênh lệch nhiệt độ đáng kể này làm cho cô tỉnh táo lại.
Hơi ấm như vậy đã hòa tan lòng cô. Một cái ôm to rộng đã làm cho cơ thể cô không kìm chế được mà nhích lại gần.
Thật ra trong một giây anh tới gần cô, mọi ghen tuông trong lòng cô đã tiêu tan đi mất. Sự ấm áp từ phía sau lưng này đã san bằng mọi đa nghi đố kỵ trong lòng cô.
Quả nhiên là sắc đẹp hại người, một mặt cô tự mắng bản thân không biết liêm sỉ, mặt khác lại ra sức hưởng thụ sự nhiệt tình của anh.
Xuyên qua hai cánh tay vẫn bị trói lại của cô, anh ôm thẳng người cô vào trong ngực, nghiêng người ôm, tay trái lại lần xuống chạm vào nơi nhạy cảm, đợi đến khi thời cơ chín mùi thì động thân đi vào. Tay trái lại về tới phần phía trên, xoa nắn phần mềm mại trước ngực.
Trước đây cô sẽ luôn ôm cổ anh, nhất là lúc động tình sẽ luôn hôn lên hầu kết hoặc là môi anh.
Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Noãn dùng đến tư thế này, tuy rằng cô không nhìn thấy anh nhưng cơ thể chạm vào vòm ngực to rộng rắn chắc của anh làm cho cô yên tâm.
Cô giống như một con tằm nhả tơ mà anh chính là cái kén kín kẽ đó, hai người đan xen dây dưa với nhau, dán sát vào nhau, hòa hợp thành một.
Cuộn lại trong lòng ngực anh, Lâm Noãn cảm thấy yên tâm nhắm mắt lại, lúc này cô mới thật sự có cảm giác an toàn.
“Thích như vậy sao?” Anh cảm nhận được cô đang động tình, thấp giọng hỏi.
Cô không muốn trả lời nhưng vì sự bức bách cùng động tác mạnh mẽ của anh làm cô chỉ có thể rên rỉ thừa nhận.
Sau đó cô nghe được tiếng cười của anh, trong ngực cũng phát ra tiếng cười chấn động rầu rĩ, làm cho lưng cô ngứa ngáy, bất giác cọ cọ.
Lúc nghiêng người dường như càng dễ cho việc dung hợp của hai người, mỗi lần anh đều đâm đến chỗ sâu nhất của cô, từng chút từng chút, đòi hỏi không ngừng.
Lâm Noãn bắt đầu không chịu được nên tần suất kêu rên cũng nhanh hơn, nghiêng người cắn gối đầu ở bên cạnh.
Tay anh ngăn cô lại, ngón tay vói vào trong miệng cô, truy tìm đầu lưỡi của cô.
Lúc đến cao trào, cô cắn chặt ngón tay anh, chờ đến khi qua cơn sóng tình rồi mới nhả ra.
Anh lại không vội rút ra, ngược lại càng tiến vào sâu hơn.
Lâm Noãn khẽ vươn đầu lưỡi liếm ngón tay, giống như đang an ủi chỗ bị cô cắn đau lúc nãy.
Chờ đến khi bình tĩnh lại thì anh vẫn ôm chặt cô, nỉ non: “Trong lòng anh trước nay không có người khác, chỉ có mình em.”
Lâm Noãn kéo cánh tay đang ôm mình ra, xoa ngón tay của anh, nhẹ giọng trả lời: “Giữa hai chúng ta không cần giải thích, em tin tưởng anh.”
Anh trầm mặc một lúc lâu sau rồi lật tay lại, vuốt ve sợi dây cột tóc trên cổ tay cô rồi nghiêm túc nói: “Là đồ em đưa cho anh, anh rất thích, anh vẫn luôn giữ đến bây giờ.”
“Không phải vừa nãy anh mới nói qua rồi sao, sao lại nói lại rồi?” Cô ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi.
Lần này Thẩm Hoán không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng xoa đầu cô. Chờ sau này nhất định anh sẽ nói chuyện xưa của hai người cho cô biết.
Nhưng Lâm Noãn lại không chút gì để ý đến ý tứ trong lời nói của anh, lại bắt đầu đau buồn, tại sao không quan tâm ai là người ghen tuông mà cuối cùng người bị ăn sạch sẽ chính là bản thân cô.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
93 chương
10 chương
613 chương
84 chương
47 chương
10 chương