Trói buộc cả đời

Chương 32 : Trói buộc cả đời

Edit: Ai Shiteru   Ngón tay của Lâm Noãn lướt qua ngày được đánh dấu trên lịch.   Ngày mai chính là sinh nhật của anh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể chúc mừng ngày sinh nhật của anh.   Thật ra cô cũng không cố tình nhớ quá kỹ ngày sinh nhật của anh, có lẽ là nghe người khác vô tình nhắc tới, cũng có lẽ là do cô lơ đãng chú ý đến bảng điền thông tin của anh.   Nhưng một cái lơ đãng như vậy làm cho cô nhớ kỹ suốt 5 năm.   Mỗi năm đến ngày này, cô đều nhìn đến ảnh avatar của anh, giống như là nhìn thấy anh vậy, sau đó âm thầm chúc mừng sinh nhật anh.   Từ trước đến nay đều là cô một mình vọng tưởng.   Nhưng năm nay lại khác, cô có thể đường đường chính chính tặng quà mừng sinh nhật cho anh, chính miệng nói lời chúc mừng sinh nhật với anh.   Thời tiết ngày hôm sau rất sáng sủa, là một ngày vừa đẹp.   Lâm Noãn vừa ăn cháo vừa nhìn Thẩm Hoán đang dùng bữa sáng ở bên cạnh, có chút kỳ quái, hôm nay là sinh nhật của anh mà sao anh lại không có chút phản ứng nào vậy.   Lâm Noãn thử mở lời thăm dò: “Hôm nay anh….”   “Hôm nay anh phải đến thành phố kế bên họp, có lẽ khoảng 8 giờ mới trở về được, em tan làm nhớ nhanh chóng về nhà, đừng đi lung tung.” Anh cắt ngang lời cô, giống như không có chút ấn tượng gì về ngày hôm nay cả.   “Hôm nay anh phải đi ra ngoài à!” Lâm Noãn giật mình nhìn anh.   Thẩm Hoán bị phản ứng của cô dọa sợ: “Sao vậy, trước đây anh cùng từng về trễ mà, sao hôm nay em lại phản ứng như vậy?”   “Không có gì, không có gì.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn cháo, lại ngẩng đầu lên, “Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, tối nay anh tranh thủ về sớm chút, em chờ anh.”   “Ừm.” Trong lòng Thẩm Hoán cảm thấy ấm áp, trước đó anh chưa từng thấy cô ỷ lại anh như thế.   Tuy rằng trong lòng Lâm Noãn không cam lòng nhưng vẫn suy nghĩ một cách lạc quan, nếu như vậy thì cô sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị quà tặng thật tốt.   Trước đó cô có nhìn trúng một cái áo bành tô, bất kể là đường may hay chất liệu đều là tốt nhất, đương nhiên là giá cả cũng rất hợp lí.   Bởi vì cô không dám mang thẳng về nhà nên mỗi buổi trưa đều tranh thủ chạy đến trung tâm mua sắm xem có còn hay không.   Cũng may là vì giá cả của cái áo này, cho dù đặt ở vị trí dễ thấy nhất cũng không có ai đến hỏi mua.   Sau khi tan làm, cô đến mua cái áo đã ao ước bấy lâu nay, ngay cả lúc đang tính tiền mà trong lòng không khỏi vui mừng. Tưởng tượng lúc anh mặc cái áo này thì càng không nhìn được mà thả hồn bay theo gió.   Sau khi chọn xong bánh kem và rượu vang, cô ngồi trong phòng ăn với ánh mắt trông mong ra phía cửa. Nhìn đồng hồ chỉ mới 7 giờ.   Lại sờ cái áo khoác ở trong túi, đột nhiên cô cảm thấy không công bằng, chính mình tỉ mỉ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh như vậy nhưng anh lại không có chút ý thức nào hôm nay là sinh nhật mình.   Đảo mắt một cái cô quyết định đem áo khoác cất vào trong phòng giữ quần áo, để xem chừng nào thì anh phát hiện ra, Lâm Noãn cảm thấy bản thân dường như cũng học chút thói xấu rồi.   Sau khi cất áo khoác vào trong phòng xong cô lại nhìn xung quanh mà đánh giá, nhìn thấy tủ đựng cà vạt thì ánh mắt bất chợt dừng lại tại đó.   Giống như lần trước anh dùng cái cà vạt màu đen trói tay cô lại….   Lâm Noãn không cầm lòng được mà sờ chỗ cổ tay, hình như đã một thời gian anh không có trói cô lại nữa rồi.   Lâm Noãn thừa nhận mỗi lần cô nhìn thấy anh kéo cà vạt đều giống như mấy thước phim điện ảnh quay chậm, gợi cảm quyến rũ như vậy, bản thân cô cũng theo động tác của anh mà tim đập thình thịch.   Hơn nữa mỗi lần anh trói cô đều rất nhẹ, giống như đang cẩn thận che chở cho cô, sau khi trói xong còn cẩn thận hỏi cảm giác của cô.   Kỳ thật cô vẫn rất thích cảm giác đó.   Vừa nghĩ đến đây thì tay cô không kiềm được mà run run vươn về hướng cái tủ đựng, vừa lúc tay cô đụng trúng một cái hộp nhỏ, bên trong hình như có chứa thứ gì đó.   Cái hộp này vô duyên vô cớ đặt ở chỗ này có thể nghĩ ra được tầm quan trọng của đồ vật bên trong.   Tuy rằng cô biết là không thể tùy tiện xem trộm đồ của người khác nhưng tay lại nhanh hơn não nửa nhịp, vẫn kịp mở ra cái hộp nhỏ đó.   Bên trong hộp là hai sợi dây cột tóc màu vàng, nhìn như là đồ của con gái hay dùng.   Có một cái đã cũ rồi, đường may cũng đã sứt sẹo rồi, cái còn lại hình như mới được mua, kiểu dáng giống hệt cái cũ.   Lâm Noãn nhanh chóng đặt lại vị trí cũ, muốn quên đi những gì vừa thấy nhưng đầu óc lại không ngừng nhớ lại sợi dây cột tóc màu vàng đó.   Đường mép của cái hộp cũng đã mòn hết rồi, vừa nhìn qua đã biết thường xuyên được lấy ra, là nhìn vật nhớ người sao?   Vì sao anh lại có sợi dây cột tóc như vậy, là nữ sinh nào đó cho anh sao? Cô gái đó là ai, là người mà anh để ý sao?   Lâm Noãn mơ hồ trở lại phòng ăn, tâm tình đã không có giống như lúc nãy nữa.   Quả nhiên làm người không thể tùy tiện đụng vào đồ vật của người khác.   Quả nhiên làm người vẫn không tránh khỏi được lòng tham.   Cô chống tay lên bàn phát ngốc, cố gắng bình ổn lại tâm tư đang rối bòng bong của mình.   Vì sao Thẩm Hoán lại cố tình cất giữ đồ vật của cô gái đó, chẳng lẽ đối với anh, người đó quan trọng đến vậy sao?   Không muốn suy nghĩ nữa, Lâm Noãn dùng sức vỗ mặt mình, bắt đầu tự cổ vũ mình.   Ai mà không có chuyện quá khứ chứ, để nó lưu lai cũng tốt. Bây giờ cô và anh đang ở bên nhau thì phải học cách chấp nhận cả quá khứ của nhau mới đúng.   Hôm nay là sinh nhật anh, cô không muốn vì chuyện của mình mà phá hỏng bầu không khí này.   Lâm Noãn cố gắng hít thở sâu, thật ra cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.