Trói buộc cả đời

Chương 34 : Trói buộc cả đời

Edit: Ai Shiteru Thời gian vội vàng lướt qua nhanh rồi biến mất, đến ngày cuối cùng của tháng 11, Thẩm Hoán đưa cho Lâm Noãn một cái kim cài áo, cái cài áo này không cùng bộ với bộ trang sức lúc trước, nhìn kiểu dáng lại giống với cái áo khoác mà cô tặng cho anh hơn.   Lâm Noãn cài bên dưới cổ áo, cô cười trộm, thật không ngờ tới chút tâm tư nhỏ nhen của anh lại nhiều như vậy.   Tháng 12, thành phố này đã bước vào mùa đông giá rét, thời tiết cũng trở nên rét buốt hơn, rốt cuộc trước hôm Giáng Sinh trời đã đổ tuyết lớn.   Rạp chiếu phim chiếu đầy những bộ phim tình cảm lãng mạn, rất thích hợp cho mấy đôi tình nhân hẹn hò ngày Giáng Sinh.   Lâm Noãn và Thẩm Hoán xem xong bộ phim điện anh thì cảm thấy chưa đã thèm, dứt khoát đi bộ trở về nhà.   Dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy bông tuyết rơi lả tả, khắp trời trắng xóa, đã lâu không gặp một trận tuyết lớn như vậy.   Lâm Noãn hà hơi, cô vươn tay ra để cho một bông tuyết sáu cánh rơi xuống lòng bàn tay, rồi nhanh chóng hòa tan nó thành một tia nước nhỏ.   Lâm Noãn đảo mắt, cô lại nghĩ ra trò xấu, ở bên cạnh nặn một quả cầu tuyết rồi nhanh chóng xoay người ném về hướng Thẩm Hoán.   Thẩm Hoán chưa kịp phản ứng lại đã bị ăn một quả cầu tuyết, quần áo dính đầy tuyết, anh phủi phủi nhưng phủi mãi không sạch được thì nghe thấy tiếng cười to của Lâm Noãn.   Anh ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện ra cô đang nặn cầu tuyết, một quả cầm trên tay nhìn anh đầy khiêu khích.   Anh làm bộ tức giận, cũng gom tuyết trên đất lại, giả vờ vươn tay muốn ném ra làm cô sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.   Cuộc truy đuổi này lại kéo theo một khúc dạo đầu khác, kết cục đương nhiên là đuổi kịp con mồi thì mới chấm dứt được.   Cảm nhận được động tác của anh, cô lạnh đến mức kéo quần áo che lại: “Em sai rồi, đừng có ném tuyết mà, em sợ lạnh.”   Vừa dứt lời thì bàn tay anh đã bao lại bàn tay nhỏ nhắn của cô, cảm xúc ấm áp là Lâm Noãn giật mình. Anh thuận thế nhét tay cô vào trong túi mình, nắm lại.   Lâm Noãn bị động tác của anh làm cho ngây ngẩn tâm hồn.   Cô đã từng cho rằng mùa hè là ấm áp nhất nhưng bây giờ mới biết được thì ra mùa đông còn có thể ấm áp như vậy.   Thẩm Hoán móc từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, lắc lắc trước mặt cô: “Đã đến giờ ông già Noel tặng quà rồi.”   Lâm Noãn hưng phấn mở cái hộp ra, là một sợi dây chuyền tinh xảo, hình thức cũng tương tự như mấy cái trước đó, Lâm Noãn cảm thấy không muốn chần chừ nữa, vội vàng hỏi lớn: “Có phải anh mua nguyên bộ rồi tặng cho em lẻ tẻ từng món hay không?”   Thẩm Hoán lấy sợi dây chuyền ra rồi cúi người đeo lên cổ cho cô.   Cô là tia sáng duy nhất trong thế giới u ám của anh, là ánh mặt trời trong lòng anh.   Có điều bây giờ anh không gấp nói cho cô biết điều này.   Trên bầu trời, tuyết bay tán loạn, dường như cứ rơi mãi không ngừng.   Tới rồi ngày cuối cùng trong năm, Thẩm Hoán mở TV trong phòng ngủ lên, chuyển sang kênh phát chương trình mừng xuân trực tiếp, anh không xem nhưng mà lôi kéo Lâm Noãn lên giường chơi trò mèo vờn chuột.   Thẩm Hoán chỉ vuốt ve cơ thể cô, hôn môi lên vành tai cô nhưng không có đi sâu vào.   Lâm Noãn bị dục vọng của anh tra tấn dường như sắp hỏng mất, rất nhiều lần cô muốn anh tiến vào để xoa dịu cô nhưng đều bị anh cắt ngang.   “Hừm, thời gian còn chưa tới.” Anh nói, vẫn tiếp tục động tác trên tay.   Thời gian gì? Lâm Noãn khó hiểu.   Nghe trong TV tiếng cười nói vui vẻ, cho đến khi tiếng đếm ngược vang lên.   “Mười, chín, tám, bảy, sáu…”   “Năm”   Anh lặp lại con số ở bên tai cô.   “Bốn”   Vuốt ve phần đùi trong của cô.   “Ba.”   Chậm rãi tách hai chân cô ra.   “Hai.”   Ngón tay thăm dò đường đi, hơi mở rộng lối vào một chút.   “Một.”   Một phát đi vào.   Một giây lúc anh tiến vào, bên tai Lâm Noãn là tiếng của người dẫn chương trình trên TV, là tiếng hoan hô của người xem bên dưới.   Cùng lúc đó trong thành phố bắt đầu vang lên tiếng pháo trúc nổ, trên không trung pháo hoa nhuộm đẫm các màu sắc khác nhau, trước mắt cô bị mê hoặc bởi các loại ánh sáng, nhìn gương mặt rung động lòng người của anh, trong lòng càng nở rộ ra muôn vàn pháo hoa sáng lạn khác.   “Năm mới vui vẻ.” Anh mỉm cười nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, để cho em thể nghiệm một cảm xúc hoàn toàn khác.”   Anh nói xong thì xoay người nằm xuống, để Lâm Noãn ngồi trên đùi anh.   “Tự mình em động thử xem.” Anh cổ vũ.   Lâm Noãn ỡm ờ, đã lỡ leo lên thuyền giặc rồi. Cô giống như một tay lái lụa mới lấy được bằng lái thuyền, liều mạng đương đầu với bão táp mưa sa nhưng vướng bận thể lực và kỹ thuật quá kém nên không thể không giảm tốc độ lại, muốn thả neo đậu thuyền.   Nhưng con thuyền bên dưới lại không nghĩ như vậy, cùng cô vượt qua một trên mưa to gió giật phập phồng, thủy triều lên xuống. Lâm Noãn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đã có dấu hiệu say tàu, chớp mắt đã sắp rơi xuống biển rồi.   Thẩm Hoán xoay người đè cô xuống dưới, cúi người nói: “Thể lực quá kém, sau này cần phải rèn luyện nhiều thêm mới được.   Ngay sau đó là một lễ rửa tội tràn đầy hân hoan của hai người.   Lâm Noãn đã không còn sức lực, chỉ có thể dùng tay đánh lên cánh tay anh.   Trên người nóng bừng lại toát ra mồ hôi trơn trượt trên làn da, sau đó chảy xuống dưới.   Pháo hoa ngoài cửa sổ bay lên cao rồi nở rộ, rồi tan đi.   Trong đêm đông rét lạnh dường như có một dòng nước ấm được tích tụ lại, chảy vào trong lòng của họ.