Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương
Chương 160
Y Bán Nguyệt nghe thấy lời Lam Mặc nói, cười lạnh một trận.
“Ngăn chặn? Tôi liệu có ngăn chặn được không? Tính cách của Ninh Nam, nói một là một hai là hai.”
“Thế cô cho là tôi điều cô đến bên anh ta để làm cái gì, nếu không làm được thì lúc đầu đừng có đáp ứng, sự hợp tác của chúng ta cũng dừng ở đây thôi, tôi có thể điều cô đi, lẽ nào lại không thể điều một cô gái khác đi.”
Lam Mặc có chút bực mình, cảm thấy bản thân đã tìm sai đối tượng để hợp tác.
“Chậm đã !”
Y Bán Nguyệt vừa nghe thấy câu này đã cuống lên, không dễ gì tìm được một người đàn ông, cô ta làm sao có thể buông tay được.
“Sao vậy? Cô đã có cách chưa!”
“Tôi có! Nhưng, anh nhất định phải tin tưởng tôi.”
Mặc dù nói hợp tác với Lam Mặc, nhưng đối với kế hoạch của bản thân, Y Bán Nguyệt vốn muốn giấu đi, hiện giờ thấy Lam Mặc “chó càn cắn giậu” muốn đổi người, cô ta chỉ có thể liều vậy.
“Cách gì?”
“Tôi không thể nói làm cách nào, nhưng tôi đảm bảo với anh, ngày hôm đó bọn họ nhất định không thể kết hôn được.”
“Ha … … Cô còn bảo mật với cả tôi sao?”
“Đây cũng là cách để tôi tự bảo vệ chính mình, anh cũng biết là, nữ nhân một khi đã mở cuộc chiến, là sẽ giết người không thấy máu mà.”
Y Bán Nguyệt nói tự tin, đối với hôn lễ ngày hôm đó, cô ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi phương án.
“Như vậy là tốt nhất, tôi rất hi vọng đấy, xem cô tới lúc đó sẽ giết người không thấy máu như thế nào.”
“Nhất định sẽ không làm anh thất vọng, đến lúc đó, anh hãy đợi mà an ủi trái tim yếu ớt của Tô Noãn Noãn đi, để cô ta rơi vào vòng tay anh nhé.”
Y Bán Nguyệt nghĩ đến bộ dạng tình địch của mình bị đánh bại, khóe miệng cười càng quỷ mị hơn.
Cầm lấy ly rượu trên bàn nhẹ nhấp một ngụm, hương vị thơm ngọt của rượu càng làm tâm tình cô ta tốt hơn.
“Tôi về trước nhé, đến lúc đó, anh cứ đợi mà xem kịch hay, hiện giờ, chúc mừng để tôi thành công nào.”
Nói xong cô ta nhấc ly rượu của mình lên, dừng lại ở giữa không trung.
~Dưới ánh nắng, một khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, song ai cũng không nghĩ tới được trong tim kia lại có biết bao đen tối.
Lam Mặc đối với lời nói của cô ta trước sau vẫn là nửa tin nửa ngờ, có điều, anh cũng không làm việc không chắc chắn, cứ cho là Y Bán Nguyệt không thành công thì trong tay anh ta vẫn còn con bài quan trọng nhất.
Cứ luôn suy nghĩ về chuyện những bức ảnh kia chưa có thời điểm nào thích hợp để công khai, mà hôn lễ này, không nghi ngờ gì chính là thời điểm thích hợp nhất.
Những bức ảnh đó nếu được công khai ở trên hôn lễ, anh ta có thể tưởng tượng ra được, không chỉ toàn bộ Mộng Thành này sẽ bị kinh động, mà Ninh gia cũng sẽ hoàn toàn mất mặt.
Còn Tô Noãn Noãn cũng sẽ danh chính ngôn thuận mà thuộc về anh ta.
Nhấc ly rượu lên cụng ly với Y Bán Nguyệt, Lam Mặc dùng thái độ của một kẻ thắng lợi mà nhìn cô ta,
” Chúc mừng thành công.”
Hai chiếc ly cụng vào nhau, hai người họ lại mỗi người một tâm tư, chỉ có mục đích là như nhau.
+++ +++ +++ +++ +++
Một ngày trước hôn lễ, Ninh Manh được đón về Ninh gia, khác hẳn với không khí vui vẻ náo nhiệt ở nơi đây, cô trước sau vẫn luôn trầm mặc.
Nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn vì hôn lễ, tim của cô, lại chỉ càng lúc càng lạnh thêm.
Hạnh phúc, cách cô, quá xa vời … …
Tấn Tịch trước sau không tách không rời ở bên người cô, yên tĩnh ở bên cạnh cô, đôi khi cũng thử nói chuyện với cô, kiên nhẫn vô cùng.
Phòng của Ninh Manh ở tầng hai, kéo tấm rèm cửa sổ ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, kéo dài bóng hình nhàn nhạt của hai người họ.
“Sáng sớm mai sẽ có người của công ty tổ chức hôn lễ đến để trang điểm cho em, cho nên em phải dậy sớm một chút, đừng có ngủ nướng đấy, biết không?”
” … …”
“Em là em gái của Ninh Nam, ngày mai nhất định phải trang điểm cho thật xinh đẹp, có tinh thần hơn, biết chứ ?”
” … … ”
“Bọn họ kết hôn, em cũng nên vì họ mà vui lên chút, biết không?”
” … … ”
“Ninh Manh, em mau khỏe lên nhé, anh luôn đợi em, biết chứ ?”
” … … ”
Vẫn là sự trầm mặc như thế, đã quen với bộ dạng này của cô ấy, Tấn Tịch chỉ có thể thở dài một hơi, giúp cô dọn dẹp lại căn phòng từ đầu.
“Tấn Tịch … … Em không hi vọng bọn họ kết hôn.”
Ninh Manh đột nhiên mở miệng, song lại chỉ nói duy nhất một câu đó, làm Tấn Tịch trực tiếp ngây ra.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
5 chương
26 chương
67 chương