“Em … …nói gì thế?” Khó khăn lắm mới phản ứng lại được, Tấn Tịch lập tức chạy đến bên người cô, có chút lắp bắp hỏi : “Ninh Manh, em mở miệng nói chuyện rồi.” “Em không hi vọng bọn họ kết hôn.” Ninh Manh lặp lại lần nữa, lời nói trắng bệch, ánh mắt vô hồn. Tấn Tịch không hiểu, “Tại sao? Em không phải luôn hi vọng bọn họ được ở cùng nhau sao?” “Bởi vì Lam Mặc.” Ninh Nam trả lời ngắn gọn, song lại không tiếp tục nói ra lý do. “Tại sao lại vì anh ta? Ninh Manh, em muốn nói gì? Hay là biết được gì?” Tấn Tịch nắm lấy bàn tay cô, từng câu từng chữ, cẩn thận hỏi cô. Nhưng, Ninh Manh lại khôi phục lại sự trầm mặc, hơn nữa sự đau thương trong mắt kia còn nồng đậm hơn cả trước đây. +++ +++ +++ +++ +++ Màn đêm buông xuống, bầu trời màu xanh lam thẫm, bắt đầu nhấp nháy từng ngôi sao nhỏ. Noãn Noãn mặc đồ ở nhà, chân trần ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn lên bầu trời, nỗ lực tìm kiếm trái tim đã từng yên ổn của mình. Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, tim của cô, lại không cách nào bình tĩnh được, không thể ra ngoài, vẫn chưa giải thích rõ ràng được với Trần Tiểu Dương về chuyện mang thai, trong tim cứ luôn có một cái dằm trong đó. “Cốc cốc cốc … … ” Tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa đợi Noãn Noãn đáp lại, Ninh Nam đã bước vào. “Ăn xong cơm mà không thấy em đâu, biết ngay là em lại trốn về phòng rồi, sao rồi, lễ phục ngày mai đã thử xong chưa?” “Vâng, đã thử rồi.” Noãn Noãn gật gật đầu, biểu tình ngoan thuận như một đứa trẻ đã hoàn thành xong bài tập, nhìn vậy làm Ninh Nam không tự chủ được mà muốn thương yêu cô. Ngồi xuống sau cô, ôm lấy cô vào lòng, cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từng bước của Ninh Nam đều ôn nhu đến cực điểm, ” Ngày mai là kết hôn rồi, có lo lắng không?” Noãn Noãn đột nhiên toàn thân cứng lại, thời gian quay ngược lại, đã từng có lần, Hàn Dật Thìn cũng vào trước hôn lễ ngày đó mà hỏi cô câu hỏi này —- có lo lắng không? Vật còn đây mà người thì không phải, nghe thấy câu nói này lần nữa, đã đổi thành một người đàn ông khác rồi. “Có một chút, còn anh?” “Anh rất lo lắng, em sờ mà xem tim anh đập nhanh như thế nào.” Anh cầm tay cô đặt vào vị trí trái tim anh, ánh mắt mang theo sủng nịnh nhìn vào cô. Noãn Noãn cảm nhận được tần số cực nhanh ở nơi đó, cô vốn cho rằng Ninh Nam không sợ trời không sợ đất, không ngờ tới anh cũng vì chuyện này mà lo lắng, thậm chí còn lo lắng hơn cả cô. “Tối nay ngủ ở phòng anh nhé.” Anh đem đầu vùi vào trong cổ cô, có chút tham lam mà hít lấy hương thơm thanh dịu trên người cô. “Chúng ta ngày mai là kết hôn rồi, theo lý mà nói, hôm nay em phải về nhà mẹ ở, có điều … … ” Ánh mắt Noãn Noãn dần dần ảm đạm, cô đã không còn nhà mẹ đẻ nữa. “Anh biết, nhưng anh nhớ em … … ” “Nhưng … … Không hợp lý mà.” Noãn Noãn muốn tìm một lý do để từ chối, cô vốn dĩ là đang mai thai không thích hợp. “Em thấy không thích hợp, vậy anh ngủ ở phòng em là được rồi … … ” Noãn Noãn cười nhẹ một tiếng, thấy Ninh Nam làm nũng như một đứa trẻ vậy, trong tim dâng lên từng trận ngọt ngào. “Không được, anh vẫn là nên về phòng mình ngủ đi.” Cô vẫn là cười mà từ chối, có chút không nỡ. Ninh Nam chua chát đứng dậy, có chút không vừa lòng, đi dép trong nhà vào rồi muốn đi ra cửa phòng. “Ngủ ngon.” Noãn Noãn theo sau thân anh, chỉ có thể nhìn anh đang ấm ách tức, cô cũng không có cách nào. Vào lúc cửa sắp bị đóng lại, Noãn Noãn đã quay người đi, không ngờ đột nhiên lại bị kéo vào trong một vòng ôm, tiếp đó là nụ hôn long trời lở đất rơi xuống, vương vấn đau khổ. Hóa ra Ninh Nam lại đột nhiên quay lại, vừa bá đạo lại vừa ôn nhu như trước đây mà hôn cô. Hôn một lúc lâu, Ninh Nam mới buông cô ra, nhìn gương mặt ửng hồng lên của cô, cười mãn nguyện. “Sao anh lại quay lại?” Noãn Noãn ửng hồng cả khuôn mặt hỏi. “Ngày mai anh phải hôn em trước mặt mọi người, hiện giờ luyện tập trước cho tốt.” ” … … “ “Noãn Noãn … … “ Ninh Nam nâng cằm cô lên. “Vâng ?” “Anh muốn nghe em gọi anh một tiếng trước khi kết hôn.” “Tại sao? Sau ngày mai là em sẽ gọi anh như thế suốt mà.” Noãn Noãn nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, không hiểu được, ngày mai là kết hôn rồi, cần gì phải gấp lên như thế. “Anh chính là muốn nghe, em không gọi, tối nay anh sẽ ngủ lại phòng em … … ” Được rồi, được rồi, Noãn Noãn đầu hàng, có chút bỡ ngỡ mà gọi ra hai tiếng kia, “Chồng à ( nguyên văn : lão công ) … … ” Nghe thấy hai tiếng này, trong tim Ninh Nam có chút run rẩy, liền ôm cô vào trong lòng, dùng lực ôm chặt lấy, tâm tình kích động. “Sao thế?” Noãn Noãn bị anh ôm đến nỗi có chút không thở được. Ninh Nam không nói gì, chỉ là trong tim có tiếng nói nhỏ, “Tô Noãn Noãn, em thiện lương như thế này, anh thật không nỡ làm hại em.”