Noãn Noãn nghe đối thoại giữa Ninh Nam và Hình Tuệ, trong tim ngấm ngầm nổi lên bất an, sự ngầm hiểu giữa bọn họ, làm tim người ta kinh ngạc, những lại không thể nghĩ ra bất kỳ lí do khả nghi nào. Lam Mặc nghe thấy tin tức vừa rồi, bèn chăm chú nhìn Noãn Noãn suốt, sự thù địch trong mắt anh ta dường như là muốn vặn gãy xương cốt cô ra, anh ta thế nào cũng không ngờ tới được, bản thân vẽ ra kế hoạch bắt cóc đó, lại chỉ làm tăng thêm tình cảm giữa bọn họ, hiện giờ còn muốn kết hôn nữa! Noãn Noãn bị anh ta nhìn đến nỗi trong tim có chút kinh hoảng, lại nghĩ tới đôi đá hồng ngọc kia thì vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, cuối cùng lại tự nhiên mà dừng lại trên người Tấn Tịch. Tấn Tịch vốn vẫn luôn cúi đầu nhìn Ninh Manh, đối với tin tức vừa rồi cũng chỉ lãnh đạm cười một cái, lúc này biết được ánh mắt Noãn Noãn dừng lại trên người mình, cũng ngẩng đầu nhìn cô chăm chú. Tinh quang trong con mắt anh ta luôn có năng lực làm người ta an tâm hơn, sau đó hơi hơi lãnh đạm cười một cái, từng chút một lan tỏa trên khuôn mặt, cái nhìn làm tim người ta ấm áp hơn. Noãn Noãn nhìn anh ta, dần dần bình tĩnh lại, đối với Tấn Tịch, cô luôn có cảm giác thân thiết, cô cũng có tự tin mà cho rằng, trong ánh mắt Tấn Tịch đôi lúc cũng che giấu sự từ bi và tức giận, cũng chỉ có cô nhìn ra được, dường như là một loại bản năng thiên bẩm vậy. “Con dự định hôn lễ sẽ được định vào tuần sau, ,bên Y Bán Nguyệt con sẽ đi nói chuyện ổn thỏa, mẹ, mẹ an tâm, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì đâu.” “Con cứ tự xem xét mà làm.” Hình Tuệ cuối cùng chỉ bỏ lại một câu, không phản đối mà cũng không đồng ý. Trên ban công lại khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ trong mấy tháng thôi, mà mối quan hệ của mấy người họ đã có sự biến đổi to lớn. Lam Mặc cùng Ninh Nam đã không còn là huynh đệ nữa, Ninh Manh và Noãn Noãn không còn tốt đẹp, vốn dĩ muốn kết hôn lại chỉ có thể chờ đợi, vốn dĩ không nên kết hôn thì tuần sau lại sẽ cử hành hôn lễ. Ninh Nam đón Noãn Noãn ra viện xong, lập tức tuyên bố tin tức về hôn lễ, hơn nữa hôn lễ này còn mời rất nhiều những thương nhân có tiếng cùng quan chức chính phủ của Mộng thành, chỉ có điều kì lạ là : tin tức phát ra là Tổng giám đốc Ninh Nam của Ninh thị kết hôn, còn tân nương lại là một bí mật. Bỗng chốc, phong vũ toàn thành, đối với việc dò đoán thân phận tân nương này, các phương tiện thông tin đại chúng đều cố sức để nắm được tin tức. Noãn Noãn từ lúc về đến Ninh gia thì không bước ra khỏi cửa lần nào nữa, Ninh Nam lấy lý do để cô ở nhà dưỡng bệnh cho tốt để có tình trạng kết hôn tốt nhất, không để cô ra ngoài nữa. Vì vậy, mỗi ngày cô đều ở Ninh gia nhìn hạ nhân bận rộn vì hôn lễ, tin tức bên ngoài cô lại không hề biết chút nào. Còn về chuyện đứa bé kia, Noãn Noãn vẫn chưa nói với Ninh Nam, trong tình cảnh vẫn chưa làm rõ với Trần Tiểu Dương, cô không dám tùy tiện nói ra. +++ +++ +++ +++ +++ Biệt thự riêng của Lam Mặc hôm nay có một vị khách không mời —– Y Bán Nguyệt. “Cô cuối cùng cũng đến rồi, tôi vẫn cứ cho rằng cô bị Ninh Nam bỏ rồi, bị đả kích đến nỗi không dám ra khỏi cửa nữa.” Lam Mặc ngồi trong tiểu viện phơi nắng, nhẹ nhàng lắc chiếc ly đế cao trong tay. Y Bán Nguyệt cười ngọt ngào, xem ra chẳng giống với người bị đau khổ tí nào, ngược lại tâm tình rất tốt, ngồi xuống đối diện với Lam Mặc. “Có gì đâu mà đả kích, không phải chỉ là kết hôn sao? Còn chưa biết được cuối cùng chịu đả kích là ai? ” Cô ta khí thế cao ngạo, trong mắt đều là sự hưng phấn, dường như còn đang rất chờ mong ngày đó đến. “Ý cô là gì? Ninh Nam đến tìm cô rồi sao? Anh ta nói gì với cô?” Lam Mặc nhìn thấy được trạng thái bất thường của cô ta, khó tránh được thêm hứng thú. “Anh ta là đã đến tìm tôi, anh ta nói với tôi rằng anh ta muốn kết hôn, chỉ thế thôi.” Y Bán Nguyệt nhún nhún vai, một bộ dạng như không hề để tâm tới. Lam Mặc không hài lòng, giọng điệu đột nhiên nghiêm khắc, “Lúc trước là tôi mất bao tâm lực đem cô an bài đến bên anh ta, không phải là để cô không làm gì đâu, Tô Noãn Noãn muốn kết hôn với anh ta, cô nhất định phải ngăn chặn!”