Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ với chán ghét làm cho Hoắc Cẩm Dương có chút không giải thích được, anh ta lập tức nghĩ đến chuyện mình chân đứng hai thuyền bị phát hiện.
Nhưng lại suy nghĩ, không phải!
Lập tức nói: “Lạc Lạc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải em hiểu lầm gì không?”
Tần Lạc nhìn vẻ mặt của anh ta giống như đồ bẩn thỉu, cười lạnh: “Hiểu lầm? Chuyện tôi tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ còn hiểu lầm? Hoắc Cẩm Dương, tôi thừa nhận trước tối hôm qua mình vẫn rất ngốc, nhưng sau tối hôm qua, tôi hoàn toàn thấy rõ ràng, hai chúng ta đã không liên quan gì nữa! Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Mỗi một câu, Tần Lạc đều như dùng hết sức lực, cả người cô giờ phút này như nhũn ra, đầu đau muốn chết, nhưng vừa thấy người đàn ông căn bã kia, thì cô tức giận đến không kềm chế được.
Hoắc Cẩm Dương nhíu mày: “Lạc Lạc, tối hôm qua em đến bữa tiệc rồi hả?”
Tần Lạc tức giận đến xanh mặt: “Không được gọi tôi là Lạc Lạc! Từ trong miệng anh nói ra mỗi một chữ tôi đều cảm thấy ghê tởm!”
Hoắc Cẩm Dương bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì: “Có phải chú ba anh nói với em cái gì đúng không?”
Anh ta không đề cập đến người đàn ông kia thì còn, nhắc đến làm Tần Lạc lại càng một bụng tức giận: “Chú ba anh? Ha ha! Anh sớm biết tôi đi làm ở công ty nhà anh, biết chú ba anh hiểu lầm tôi bắt cóc em họ anh, nhưng anh thì sao? Một chữ cũng không nói, anh coi tôi là cái gì? Cảm thấy tôi rất ngu sao?”
Hoắc Cẩm Dương vội vàng giải thích: “Lạc Lạc, em hiểu lầm anh rồi, mặc dù anh biết chú ba anh hiểu lầm em, nhưng không phải em được tập đoàn Đế An tuyển dụng sao? Vậy chứng minh chú ba anh đền bù cho em, nếu em biết anh là người nhà họ Hoắc, vậy em nên biết quan hệ cha anh với chú ba không tốt, trao đổi giữa bọn anh rất ít, anh...”
Tần Lạc không muốn nghe: “Đủ rồi! Quan hệ giữa các người như thế nào không liên quan đến tôi! Tôi cũng không muốn biết! Anh đi đi! Về sau chúng ta không cần gặp nữa!”
Hoắc Cẩm Dương không ngờ hôm nay đến thăm bạn gái sẽ có kết quả như vậy, trước khi anh ta đến còn đang đắn đo phải mở miệng thế nào để nói chia tay với cô.
Lại chưa từng nghĩ, cô đã biết hết rồi.
“Tối hôm qua em trở về sao không nói cho anh biết?”
“Nói cho anh, sau đó trốn đi sao? Hay tạo một thân phận khác tiếp tục lừa gạt tôi?”
Ánh mắt Tần Lạc rét lạnh, quan hệ người yêu gần hai năm, giờ phút này, cô nhìn khuôn mặt bạn trai giống như đang nhìn một người không quen biết.
Cô đã hoàn toàn không nhận ra anh rồi!
Lại nói: “Hoắc Cẩm Dương, thân phận anh cao quý như vậy! Anh đã có bạn gái môn đăng hộ đối cần gì phải trêu chọc tình cảm của tôi?”
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương xấu hổ: “Lạc Lạc, anh không có đùa giỡn tình cảm của em, anh với Ánh Thần mới quen hơn một tháng, là cha anh ép anh đi xem mắt, lúc ấy anh không có biện pháp, nếu anh không thích em, anh cũng sẽ không làm sinh nhật cho em ngày đó.”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Tần Lạc ngắt lời: “Đủ rồi! Quen hơn một tháng còn có thể như không có việc gì tổ chức sinh nhật cho tôi, lời nói lãng mạn như thế, anh làm cho tôi thật ghê tởm!”
Hoắc Cẩm Dương biết mình chân giẫm lên hai thuyền là không đúng, nhưng chuyện cho đến bây giờ, anh ta chỉ có thể xin lỗi một trong hai người.
Tối hôm qua Lạc Lạc đột nhiên trở về, chẳng lẽ chú ba cố ý sắp xếp?
Nghĩ như vậy, anh ta nói: “Lạc Lạc, ngày anh với Ánh Thần xem mặt ở nhà hàng ngẫu nhiên gặp chú ba với Giang Ánh Tuyết chị hai của Ánh Thần, nếu biết chú ấy biết hai đứa mình là người yêu, vậy chú ấy cũng biết chuyện hẹn hò của anh với Ánh Thần, em không được để chú ấy lừa, tâm tư chú ấy sâu không lường được. Hơn nữa, chú ấy chỉ có thể cưới một người phụ nữa môn đăng hộ đối.”
Đáy mắt Tần Lạc càng lạnh lẽo: “Hoắc Cẩm Dương, tôi hoàn toàn không có hứng thú với chú ba anh, anh ta muốn kết hôn với ai cũng không liên quan hệ đến tôi chút nào! Chính anh ở bên ngoài... Có thể đừng bao gồm tôi?”
Hoắc Cẩm Dương nghi ngờ nhìn cô một cái: “Lạc Lạc, em có thể nghĩ như vậy là tốt, mặc dù anh làm tổn thương em, nhưng nếu em yêu chú ba anh, vậy em mới thật sự nhảy vào lò lửa.”
Tần Lạc đen mặt nhìn anh ta: “Cút!”
Một chữ rất trực tiếp, một giây cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta!
Hoắc Cẩm Dương thở dài: “Em bị cảm rất nghiêm trọng, nên đến bệnh viện khám! Nếu không anh giúp em gọi điện thoại cho Bùi Tử Ninh?”
Tần Lạc trực tiếp cầm lấy gối đầu bên cạnh ném qua: “Cút!”
Hoắc Cẩm Dương tránh thoát gối đầu cô vứt qua, xám xịt rời đi.
Mới vừa đi được vài bước lại bị Tần Lạc gọi lại: “Đứng lại!”
Trong lòng Hoắc Cẩm Dương vui mừng, chẳng lẽ Lạc Lạc thay đổi chủ ý sao?
“Để chìa khóa cửa nhà tôi lại! Về sau ở đây không hoan nghênh anh!”
“Lạc Lạc, anh”
“Coi như tôi cầu xin anh, xin anh cút xa tầm mắt của tôi.”
Tần Lạc xoay mặt, bệnh tâm thần nói.
Đã từng là người yêu, bây giờ là người đàn ông căn bã, muốn ở trong một đêm hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, vẫn có chút khó khăn.
Cô không nghĩ ra, rõ ràng đã cùng người phụ nữ nhân khác phát sinh quan hệ thân mật, sao còn có mặt mũi đối xử dịu dàng với mình như thế?
Anh ta đối với mình như vậy không phải là phản bội cô gái kia sao?
Đứng ở góc độ người phụ nữ nhìn, thì anh ta là người đàn ông mười phần cặn bãn!
Cô ghét nhất loại đàn ông này!
Không có quay lại nhìn!
Sau khi nghe thấy tiếng của khép lại, Tần Lạc trở về trên giường tiếp tục ngủ tiếp, cô chỉ muốn ngủ trời đất tối đen, tốt nhất ai cũng đừng quấy rầy cô!
*****
Lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt trời đã tối đen.
Tần Lạc cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy bạn tốt gửi tin nhắn cho mình: Lạc Lạc, cậu ở nhà đi? Sau khi tan làm mình mang chút đồ ăn qua cho cậu!
Cô trả lời một chữ “Được“.
Lúc này, cũng chỉ có bạn tốt là ấm áp nhất.
Khoảng 10 phút sau, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Tần Lạc cho rằng Tử Ninh trở về, thì chống mạnh thân thể lên đi mở cửa cho cô ấy.
Kết quả - -
Sau khi thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, Tần Lạc không chút suy nghĩ định đóng cửa.
Hoắc Kỷ Thành đưa tay ngăn cửa lại, mạnh mẽ chen lấn đi vào, sau đó rất đột nhiên giơ tay sở trán cô: “Cô phát sốt.”
Câu khẳng định, mà không phải là câu nghi vấn.
Ánh mắt Tần Lạc rét lạnh: “Không liên quan gì đến anh! Nhà tôi không chào đón anh!”
Hoắc Kỷ Thành lôi kéo cô đi ra ngoài: “Đi bệnh viện với tôi.”
Tần Lạc liều mạng vùng vẫy: “Buông! Anh dựa vào cái gì yêu cầu này yêu cầu kia với tôi? Anh là người nào của tôi? Anh có tư cách gì quản tôi?”
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô thật sau, nói một câu làm cho cô mở rộng tầm mắt: “Cô là giáo viên dạy kèm ở nhà của con tôi, ngày mai là Chủ nhật, chẳng lẽ cô muốn vắng mặt lần thứ hai dạy học? Khiến Tiểu Tinh thất vọng?”
Tần Lạc nghẹn, không nghĩ đến anh sẽ trả lời như vậy.
Lập tức hít một hơi thật sâu: “Tôi không phải làm bằng sắt, đương nhiên sẽ có lúc sinh bệnh! Phần dạy kèm ở nhà tôi không muốn làm, tuần trước thì coi như tôi dạy học miễn phí.”
Con ngươi đen thâm thúy cna Hoắc Kỷ Thành nhìn cô: “Không muốn làm? Tần Lạc cô là người phụ nữ tùy tiện như vậy sao? Cô coi công việc của mình làm trò đùa sao? Hay là cô cố ý đùa giỡn tình cảm con tôi?”
Tần Lạc bị anh chỉ trích được yêu thích màu tóc bạch: “Anh không cần chuyện bé xé ra to! Tôi căn bản không có ý đó!”
Hoắc Kỷ Thành hung hăng: “Không phải có ý đó là có ý gì? Cô không biết Tiểu Tinh rất thích cô sao? Từ khi biết cô là gia sư dạy kèm cho bé thì vui vẻ hơn bình thường rất nhiều, bây giờ cô bảo tôi nói với bé rằng tâm tình cô không tốt nên không làm, cô cảm thấy cô rất tàn nhẫn không?”
Tần Lạc cảm thấy anh lên án quả thực không giải thích được: “Tự tôi sẽ giải thích với Tiểu Tinh.”
Hoắc Kỷ Thành vẫn không định buông tha cô: “Giải thích như thế nào? Chẳng lẽ nói tình cảm không thuận cho nên tâm tình không tốt? Lùi một vạn bước nói, mặc dù trong lòng cô cảm thấy tôi thúc đẩy việc cô chia tay với Hoắc Cẩm Dương, vậy cũng không có thể bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến chương trình phụ đạo củaTiểu Tinh, đó là hai chuyện khác nhau.”
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Đứa bé là vô tội.”
Tần Lạc có chút kỳ lạ vì sao anh nhắc đến Tiểu Tinh lại trở nên kích động như vậy, chợt nghĩ: Có lẽ đây là tâm tình của một người làm cha! Anh nhất định hi vọng con trai của mình vui vẻ.
“Chủ nhật này tôi sẽ đi.”
Chỉ cần suy nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của Tiểu Tinh, cô cũng không có cách nào cự tuyệt.
Nghe được trả lời của cô, vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành mới chuyển biến tốt, không nói lời gì kéo cô đi ra ngoài: “Trước đến bệnh viện với tôi.”
Sức lực của anh quá lớn, Tần Lạc không đề phòng bị anh lôi kéo đi ra ngoài cửa.
“Này! Tôi không muốn đi bệnh viện! Anh buông tay!”
“Cô gái, cô đang phát sốt!” Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp hùng hậu, khí thế không cho cự tuyệt.
Nhưng Tần Lạc không thuận theo: “Tôi nói không muốn đi bệnh viện! Anh là kẻ điếc sao?!”
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
139 chương
3 chương
29 chương
20 chương
12 chương
80 chương
16 chương
68 chương