Hoắc Kỷ Thành giống như không nghe thấy, kéo Tần Lạc đi ra ngoài, sức lực anh lớn, Tần Lạc vốn không tránh thoát được, bị động kéo về phía thang máy.
Hơn nữa bây giờ bị bệnh thân thể vốn suy yếu, cô ngoài nói thầm trong lòng là người đàn ông bá đạo, thì cũng không còn cách nào.
Bùi Tử Ninh vừa chạy tới chung cư bạn tốt ở liền nhìn thấy một chiếc xe Spyker c8 màu đen bản số lượng có hạn rời đi, cô đang suy nghĩ từ khi nào ở chung cư này lại có một phú hào ra vào như vậy.
Còn chưa đi được mấy bước, bạn tốt đã gửi tin nhắn tới: Tử Ninh, mình bị sốt, Đại Ma Vương cưỡng chế ép mình tới bệnh viện, cậu thấy tin nhắn này thì trước đừng tới chỗ mình nhé.
Mẹ nó!
Cho nên mới nói cái xe Spyker c8 vừa rồi mình nhìn thấy chính là xe của Hoắc Kỷ Thành sao? Hơn nữa Lạc Lạc lại còn ở trên xe?
Nếu cô sớm nhận được tin nhắn này một chút thì có phải có thể ngăn xe đó lại hay không. . . . . .
Dù sao ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng. . . . . .
Bùi Tử Ninh liếc mắt nhìn tay xách đồ ăn mua ngoài, xoay người đi ra khỏi tiểu khu, thôi! Vẫn là mang về cho em trai đang học tập ăn!
Về phần bên Lạc Lạc, sau khi trở về gửi cho cô ấy một tin nhắn hỏi thăm.
Đi tới đi lui, cô chợt có một dự cảm, chỉ sợ Lạc Lạc và Hoắc Tứ thiếu không dễ dàng tách ra như vậy, chỉ cần nghĩ tới đứa trẻ giống bạn tốt quá. . . . . .
Bùi Tử Ninh lại cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy! Nhưng, rốt cuộc trong đó có gì không đúng, cô cũng không nói ra được.
*****
Bệnh viện Kiêu Dương, là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố A, có thiết bị tân tiến nhất và nhân viên chữa bệnh tốt, môi trường cũng là tốt nhất.
Tần Lạc kháng cự nói: "Tôi chỉ bị bệnh bình thường, bệnh viện này phí quá cao, tôi không tiêu phí nổi, tôi muốn tới bệnh viện Tử Ninh!"
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc cô một cái, "Không cần cô tốn tiền"
Tần Lạc càng không thuận theo, "Tôi với anh lại không có bất kỳ quan hệ gì, tôi càng không cần thiết xài tiền của anh!"
Tròng mắt đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành híp lại, "Nóng thành như vậy còn nhanh mồm nhanh miệng?"
Tần Lạc còn muốn nói điều gì, lại thấy được hai người quen -- là đôi tình nhân Ước Hàn và Mary.
Trước đó trong buổi sinh nhật năm tuổi của Tiểu Hỏa Tinh đã từng thấy, bọn họ là cha nuôi mẹ nuôi của Tiểu Hỏa Tinh, có thể thấy được cũng bạn tốt của Đại Ma Vương.
Ước Hàn liếc mắt nhìn bạn tốt và Tần Lạc, cười có thâm ý khác, anh ta biết duyên phận của hai người này không bỏ được, kể từ khi A Thành biết Tần Lạc cũng không có nhớ tới chuyện lúc trước, thái độ đối với cô chuyển biến những 180°.
Có thể thấy được, anh rất có hứng với cô.
Nói như vậy, một người đàn ông thấy hứng thú với một cô gái, đó chính là muốn cô gái trở thành người phụ nữ của mình!
Lấy hiểu biết của anh ta về A Thành, anh tuyệt đối chính là muốn như vậy.
Thú vị!
Thật thú vị!
Ngay sau đó cười ha hả hỏi "Tần tiểu thư ngã bệnh sao?"ddlqd.com-edit mèohoang
Không đợi Tần Lạc mở miệng, Hoắc Kỷ Thành đã giành trả lời trước, "Cô ấy sốt, để bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện hai người xem giúp cô ấy một chút."
Ước Hàn ho nhẹ một tiếng, chỉ một phát sốt còn phải bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện bọn họ sao? A Thành không khỏi nói nhỏ thành to!
Nhất định chính là quan tâm bị loạn!
Tần Lạc cũng cảm thấy Hoắc Kỷ Thành quan tâm khác thường với cô, "Chỉ là phát sốt chút mà thôi, không có khoa trương như vậy. . . . . ."
Mary nở nụ cười, lôi kéo tay của cô, "Đi theo tôi."
Sau đó ném cho bạn trai một ánh mắt"Mấy người yên tâm".
Đợi sau khi các cô rời đi, Ước Hàn liền cùng bạn tốt đi tới phòng làm việc của mình, hỏi thẳng: "Động lòng sao?"
Hoắc Kỷ Thành hơi nhíu ấn đường, "Cô ấy là mẹ đứa nhỏ, hơn nữa Tiểu Tinh rất thích cô ấy."
Ước Hàn không nhịn được cười thất thanh, "Đây cũng không phải là lý do! Nếu như chỉ là bởi vì Tiểu Tinh thích cô ấy, cậu cũng không thể để ý tới người ta như vậy?"
Hoắc Kỷ Thành cũng không có ý định ý định bị phơi bày, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, "Cô ấy đem đến cho tôi cảm giác không giống nhau."
Trong lòng của Ước Hàn nảy ra vấn đề, "Nhưng cậu đã nghĩ qua một vấn đề chưa, ngộ nhỡ về sau cô ấy biết chuyện xảy ra sáu năm trước, cậu chuẩn bị giải thích như thế nào?"
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, "Giải thích? Tại sao phải giải thích? Tiểu Tinh đáng yêu như thế, cô ấy phải nên cảm kích quyết định năm đó của mình chứ?"
Ước Hàn đổ đầy hắc tuyến, ". . . . . ."
Say!
Tư tưởng của bạn tốt hoàn toàn không phải là người bình thường có thể hiểu được, sự thông minh của anh và IQ cũng cực cao, nhưng chỉ số cảm xúc thì!
Khụ. . . . . .
Làm người ta lo lắng!
"Cậu chắc chắn Tần Lạc sẽ cho là như vậy sao?"
"Dĩ nhiên, đây không phải là vấn đề."
". . . . . ."
Ước Hàn quả quyết bỏ qua việc tiếp tục nói chuyện với bạn tốt, suy nghĩ cấu tạo của anh không phải là mình có thể hiểu.
. . . . . .
Mà bên kia.
Mary mang Tần Lạc đi làm kiểm tra và đo nhiệt độ, sốt tới 9 độ C, không có vấn đề khác, chỉ cần truyền mấy bình nước là được.
Lúc đang truyền nước, Tần Lạc vốn định tùy tiện ngồi truyền nước biển là được, kết quả Mary an bài cho cô một gian phòng bệnh đơn.
"Mary, thật sự không cần."
"Cô do A Thành mang tới, đó chính là bạn của chúng tôi, đương nhiên là phải đối xử tốt như bạn bè!"
"Hả. . . . . ."
Tần Lạc không cự tuyệt được cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc tán gẫu thì Mary giống như vô tình nói: "Nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên A Thành mang một cô gái tới bệnh viện chúng tôi, cũng là lần đầu tiên mang một cô gái về sinh nhật Tiểu Tinh."
Tần Lạc vừa mới nằm xuống thân thể có chút cứng ngắc, khóe môi nặn ra một tia cười miễn cưỡng, "Không phải đâu? Không phải anh còn một bạn gái là Giang Ánh Tuyết sao?"
Mary liền vội vàng lắc đầu, "Giang Ánh Tuyết cũng không phải bạn gái A Thành, chỉ là ông cụ nhà anh ấy sắp xếp đối tượng hẹn hò cho anh ấy mà thôi, Tiểu Tinh không thích cô ta, cho nên A Thành đều chỉ vì ứng phó ông cụ mà vậy thôi."
Tần Lạc: ". . . . . ."
Tại sao ý trong lời của Mary giống như là mình và Đại Ma Vương nói yêu thương chứ. . . . . .
Ha ha!
Coi như đàn ông toàn thế giới đều kết hôn rồi, cô cũng sẽ không nói yêu đương với Đại Ma Vương!
Đầu tiên, ứng cử viên chồng tương lai của cô không thể đã kết hôn; tiếp theo, cô chỉ muốn gả cho một người đàn ông bình thường yêu mình; cuối cùng, cô không thích cùng hưởng một người đàn ông với những cô gái khác.
Mặc kệ người đàn ông kia bởi vì nguyên nhân gì mà bất đắc gĩ phải giữ vững quan hệ tốt đẹp với những cô gái kia, vậy đều không phải là món ăn của mình!
Cho nên, cô sẽ không cân nhắc Đại Ma Vương!
Huống chi, thân phận của mình và anh có khác biệt trời vực!
Chỉ cần vừa nghĩ tới Ex. Boyfriend phản bội mình, cô liền đối với hai chữ "Hào Môn"này, xin miễn cho kẻ bất tài!
Cô chỉ là một người dân một người bình thường, thật không với cao nổi!
"Mary, cô hiểu lầm rồi, về mặt sinh hoạt, tôi chỉ là giáo viên dạy kèm cho Tiểu Tinh; ở trên công việc, Hoắc Tứ thiếu là lãnh đạo trực tiếp của tôi, không hơn."
Tần Lạc lạnh nhạt giải thích, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ không rõ ràng nào với Đại Ma Vương.
Mary đối với lời giải thích của cô chỉ thản nhiên cười, cũng không có nói cái gì nữa, nhìn ra được trước mắt Tần Lạc còn không thích A Thành, hình như giữa hai người còn có hiểu lầm gì đó. . . . . .
*****
Tuyền xong, đã gần rạng sáng.
Tần Lạc không muốn ở bệnh viện nghỉ ngơi, nhất định đón xe trở về, Hoắc Kỷ Thành kéo cô, "Bên ngoài đang mưa, cô còn muốn gặp mưa phát sốt sao?"
Sau khi Tần Lạc hạ sốt thân thể thoáng có chuyển biến, "Thân thể của tôi tôi rõ ràng nhất, không cần anh làm bộ tốt bụng! Lúc tôi thảm nhất bị giữ ở cục cảnh sát 24 giờ không có chợp mắt còn bị hàng xóm chung quanh phỉ nhổ, nhiều người vu oan và người thân công kích tôi như vậy, tất cả công ty cũng từ chối tôi...tôi lập tức thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh, đây mới thật sự là tàn phá tinh thần! Phát sốt thì tính là gì? Ở nhà uống nhiều nước một chút và ngủ một giấc là tốt, căn bản cũng không cần anh làm điều thừa mang tôi tới bệnh viện!"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại, cô gái đáng chết! Anh tốt bụng còn chưa báo đáp!
Lại còn mang thù nhớ đến bây giờ!
Sau khi Tần Lạc nói xong liền tránh khỏi tay anh chuẩn bị rời đi, cô biết người đàn ông này là rồng trong thiên hạ, khẳng định lòng tự ái rất mạnh, mình nhắc lại chuyện xưa anh còn không chịu buông tay là không thể nào.
Đối với chuyện không thể nào thì lại không thể kéo dài, còn không bằng kết thúc sớm một chút!
Đối với mình đối với người khác tốt!
Cũng may người cửa bệnh viện có nhiều taxi, Tần Lạc nhanh chóng đón một chiếc rời đi.
Thần sắc Hoắc Kỷ Thành âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm xe rời đi, nắm đấm không tự chủ được siết chặt, mới vừa rồi những lời cô nói khiến anh không có lời nào để phản bác.
. . . . . .
Tần Lạc nhìn người đàn ông còn đứng bất động ở đó trong kính chiếu hậu, thầm nghĩ: đã tổn thương được lòng tự ái cao ngạo của anh sao?
Đáng đời!
Mình là Cô gái vốn mang thù!
Ai bảo lúc đầu anh hại mình thảm như vậy!
Chẳng lẽ anh cho là bây giờ đối với một chút ân huệ là có thể có được sự tha thứ của cô sao?
Nằm mơ!
Tốt nhất trải qua tối nay về sau cô bị công ty khai trừ, từ đó về sau"Anh đi cầu dương quan của anh, đường cô đi cầu độc mộc của cô", không bao giờ lui tới với nhau nữa!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
70 chương
100 chương
5 chương
10 chương
156 chương
27 chương