Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 65 : Lạc lối (2)

Ăn sáng xong, Lâm Thịnh mang một bụng nghi ngờ, ngồi lên xe buýt đến trường trung học Huệ An. Trên đường đi, không ít hành khách thảo luận to nhỏ vụ nổ tối qua. Trong số bọn họ, có người chỉ suy đoán lung tung, nhưng có người lại đưa ra lập luận chặt chẽ. Từ trong miệng những người đó, Lâm Thịnh nghe được một từ: căn cứ Bạch Ưng. Cậu biết căn cứ này, đó là căn cứ hải quân duy nhất của tỉnh Anduin, cũng là căn cứ hải quân lớn nhất của cả Tịch Lâm. Hạm đội Bạch Ưng mạnh nhất Tịch Lâm đóng quân ngay tại căn cứ đó. Có người lập tức suy đoán, rất có thể vụ nổ vừa rồi là do ở căn cứ Bạch Ưng đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng đa số mọi người không tin. Dù sao đó cũng là căn cứ hải quân - quân sự mạnh nhất Tịch Lâm, không dễ xảy ra chuyện. Tới trường, Lâm Thịnh nhanh chóng đi vào lớp học. Những bạn học khác cũng không ngừng thảo luận về vụ nổ tối qua. Một vài học sinh có máy tính ở nhà, có thể lên mạng, việc thăm dò tin tức cũng tương đối nhanh nhẹn. Lúc này họ mới nhỏ giọng nói rằng lúc lên mạng, bọn họ đã đọc được một vài bài phân tích suy đoán. Có rất nhiều kiểu suy đoán khác nhau, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các bình luận, chủ đề liên quan đến vụ nổ đều bị xóa và cấm bàn tán. Lâm Thịnh ngồi một chỗ, yên lặng lật sách bài học của mình ra. Không biết vì sao, gần đây trình độ học tập của cậu hình như có tiến bộ hơn. Kế hoạch học tập mà cậu đã lập ra trước đó, bây giờ chỉ tốn hai phần ba thời gian thì đã hoàn thành tất cả. "Này, đêm qua cậu có nghe thấy tiếng nổ không?" Thẩm Yến ngồi trước mặt quay đầu lại hỏi. Cô hơi khác với các bạn học khác, không có kiểu phấn khởi vì thấy điều mới lạ mà lại khá điềm tĩnh. Nhìn Thẩm Yến không giống thường ngày cho lắm. Lâm Thịnh nhìn cô một cái. "Có nghe thấy." "Có suy nghĩ gì không?" Thẩm Yến dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: "Cậu cảm thấy đó thật sự là kho pháo hoa bị nổ sao?" "Cho dù là thật hay không thì cũng đâu liên quan gì tới chúng ta?" Lâm Thịnh hỏi ngược lại: "Bây giờ, tập trung học cho giỏi mới là chuyện quan trọng nhất của cậu." "Nhưng mà cậu không cảm thấy chính phủ bây giờ vô cùng yếu đuối sao?" Thẩm Yến không cam lòng nói thêm. "Mình không hứng thú với mấy cái này." Lâm Thịnh hờ hững đáp lời. Tầng lớp lãnh đạo của Tịch Lâm đã mục nát không phải là chuyện ngày một ngày hai. Có rất nhiều chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không dám nói thẳng ra mà thôi. "Nhưng mà..." Thẩm Yến còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thịnh thì đột nhiên dừng lại. Cô nhìn ra được, Lâm Thịnh thật sự không có hứng thú, chứ không phải kiêng kỵ cái gì. Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên ngoại ngữ đi tới, buổi học ngày hôm nay chính thức bắt đầu. Trình độ của Lâm Thịnh đã vượt qua chương trình dạy của giáo viên, cậu đành lấy đề thi ra để giải. Khi nào mệt rồi, cậu lại ngồi ngay tại chỗ của mình, suy nghĩ về ký hiệu Hôi Ấn. Ký hiệu Hôi Ấn hình như đã bị kẹt tại mức giới hạn cao nhất, khi độ phòng ngự tăng lên gấp đôi so với đợt kiểm tra trước thì hoàn toàn dừng lại. Sau đó, bất kể cậu làm như thế nào, khả năng phòng ngự của nó vẫn không chút chuyển biến. Cậu suy đoán, có lẽ mình đã đạt tới mức cao nhất của ký hiệu Hôi Ấn. Dù sao cũng chỉ là một viên Hôi Ấn, mà số lượng ký hiệu Hôi Ấn trong Thánh điện lại không chỉ có một. Nếu như chỉ với một viên Hôi Ấn mà đã có thể giúp người dùng tăng lên đến mức cực kỳ mạnh mẽ, vậy thì có lẽ Thánh điện đã sớm thống nhất thành Hắc Vũ rồi. Cả một ngày của cậu chỉ xoay quanh việc lên lớp, ăn cơm, nghỉ giải lao rồi lại tiếp tục lên lớp mà không xảy ra một sự cố nào. Buổi chiều, lúc tan học, Lâm Thịnh cầm cặp đi ra khỏi cổng trường. Xa xa, cậu nhìn thấy Thẩm Yến đang đứng trước đầu ngõ đối diện cùng hai nữ sinh khác. Ba người tụm lại một chỗ, dường như đang nói chuyện gì đó. Từ phía xa nhìn lại trông chỉ như cuộc trò chuyện bình thường của học sinh. Lâm Thịnh đang tính rời đi thì chợt thấy một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng trước mặt ba người Thẩm Yến. Ba người nhanh chóng leo lên xe. Chiếc xe hơi màu đen kia khởi động lần nữa, đi về phía xa. Lâm Thịnh nheo mắt nhìn. Cậu đứng trước cổng trường một lúc rồi mới quay người đón xe, đi đến câu lạc bộ. Thẩm Yến đang giấu giếm chuyện gì đó. Là người bạn thân nhất, lại thêm những suy nghĩ của người trưởng thành, chẳng mấy chốc cậu đã đoán ra được một vài manh mối. Chỉ là, có những chuyện cậu không muốn xen vào, vả lại cũng không có cách nào quản được. ... ... Ở sân tập bắn súng của câu lạc bộ Thiết Quyền Tay Russell đang cầm cây súng ngắn màu đen số mười ba, kiểu mới nhất của Lãng Văn, cậu ta nghiêm túc đứng đối diện Lâm Thịnh. "Thầy Lâm, thầy nhất định muốn em bắn thầy sao? Cây súng số mười ba của Lãng Văn có lực đâm xuyên mạnh không hề thua kém súng ngắn Hắc Sa, nếu như trúng đạn thì không phải chuyện đùa." "Sao mà cậu cứ lắm lời thế nhỉ? Đạn màu thôi mà, cậu làm như đạn thật vậy." Hạ Nhân đứng bên cạnh, vẻ mặt như thể cô đã bó tay rồi. Lâm Thịnh cười cười. "Bắt đầu đi, chỉ là luyện tập một chút thôi." Cậu mới giết chết ba kẻ quái dị vô cùng mạnh là con nuôi của Tước sĩ Kaman. Bọn chúng ít nhất cũng phải đạt đến cấp hai, thực lực tương đương với Enni. Những mảnh vụn ký ức mà cậu chiếm được chứa rất nhiều kinh nghiệm và bản năng trên phương diện sử dụng vũ khí để chiến đấu. Trong đó, thứ mà Lâm Thịnh xem trọng nhất là ký ức huấn luyện tránh né mũi tên. Ba gã con nuôi của Tước sĩ Kaman được huấn luyện rất toàn diện, không chỉ có thuật cưỡi ngựa, bắn tên mà còn có những kỹ năng tránh né đòn tấn công từ xa. Thứ Lâm Thịnh có được mặc dù chỉ là những mảnh vỡ ký ức, nhưng ít nhiều gì cũng mang theo bản năng luyện tập về phương diện này. "Vậy chúng ta bắt đầu nhé?" Russell la lên. "Bắt đầu đi." Lâm Thịnh gật đầu. Đoàng! Cậu còn chưa dứt lời, súng ngắn trong tay Russell đã nổ vang. Giống như phản xạ có điều kiện, Lâm Thịnh lập tức nghiêng người né. Cả hai cách xa nhau mười mét nhưng trong một nháy mắt trước khi Russell bóp súng, thân thể của Lâm Thịnh đã bắt đầu di chuyển. Bức tường kim loại phía sau lưng cậu vang lên tiếng động lớn, sau đó một mảng tường bị nhuộm thành màu đỏ. Đó là vết đạn màu, chứng cứ cho sự thất bại. "Né hay!" Hạ Nhân không khỏi vỗ tay. Những hội viên đứng xem ở trước cửa cũng không ngừng vỗ tay, giống như người tránh được là bọn họ vậy. Người mạnh nhất trong số họ, Saru, từng bị kỹ thuật bắn súng của Russell khiến cho chật vật không thôi. Bây giờ Lâm Thịnh chỉ cần né một cái đã tránh được, chính điều này đã làm cho mọi người trở nên hưng phấn thán phục. "Vẫn chưa xong!" Cổ tay của Russell hơi chuyển động, họng súng nổ vang liên tục. Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng! Lâm Thịnh tránh trái tránh phải, nhưng vẫn không thể tránh hết toàn bộ, trên người cậu hiện ra vết màu đỏ của đạn. Loại đạn này không có lực sát thương gì, chỉ là đạn luyện tập dùng để huấn luyện chuyên môn mà thôi. Sau khi trúng đạn, vị trí bị bắn trúng sẽ bị nhuộm ngay thành màu đặc trưng của viên đạn. Dấu vết đó đồng nghĩa với việc cậu bị bắn trúng một lần. Lâm Thịnh dừng lại, nhìn vết đạn màu đỏ trên người. "Lau sạch sẽ rồi tiếp tục!" Lần này cậu thật sự quyết tâm muốn chính thức bắt đầu tập luyện năng lực tránh bị đạn bắn. Nếu ký hiệu Hôi Ấn đã tới cực hạn, vậy thì khi đối diện với súng, cậu nhất định phải sử dụng những cách khác. Bây giờ câu lạc bộ Thiết Quyền đã đi vào quỹ đạo, sự kiện Vương Nguyệt đã giúp hội viên hiểu rõ hơn về tầm ảnh hưởng của mình. Nhưng mà sự hiểu rõ này dường như lại khiến câu lạc bộ bắt đầu tràn ngập không khí khó chịu. Buổi huấn luyện né đạn kéo dài suốt nửa giờ, Lâm Thịnh bắt đầu cảm thấy khó chịu, dường như sắp không chống đỡ nổi nữa. Thứ làm hao sức nhất trong buổi huấn luyện này là cậu nhất định phải tập trung tinh thần cao độ, lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của Russell. Tức là tinh thần của cậu phải liên tục tập trung trong suốt khoảng thời gian đó. Ngắn còn được, nhưng sau một thời gian dài thì sức chịu đựng và thể lực vốn không có nhiều của cậu cũng bị tiêu hao gần như cạn kiệt. Dù sao cậu cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mới bắt đầu rèn luyện không lâu, ngoài Thánh Huyết Nhiên Thiêu và ký hiệu Hôi Ấn, sức lực cậu cũng không mạnh hơn những hội viên trong câu lạc bộ là bao. Sau khi cảm ơn Russell, Lâm Thịnh tranh thủ thay quần áo rồi đón xe về nhà trước bữa cơm tối. Màn đêm dần bao trùm lên cả thành phố, đây cũng là khoảng thời gian cậu mong chờ nhất trong ngày. Cái hộp mà trước đó cậu lấy được vẫn còn nằm trong ngực áo. Thật ra, trong đó có cất giữ kiến thức mà cậu muốn hay không, chỉ có thể mở ra mới biết được.