Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 66 : Lạc lối (3)

Lâm Thịnh về đến nhà, ăn quáng quàng bữa tối rồi kiếm cớ đi nghỉ ngơi sớm, lập tức rửa mặt rồi vào phòng ngủ. Giấc mơ đêm qua xảy ra điều bất thường nên cậu khá mong chờ giấc mơ đêm nay. Thay quần áo và giày thể thao xong, Lâm Thịnh nằm nghiêng trên giường, thả lỏng tinh thần, bắt đầu nhẩm đọc sách giáo khoa chính trị trong đầu. Khoảng hơn mười phút sau, cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ. Nhắm mắt lại, cậu có thể cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ, chìm dần rồi cứ mãi chìm sâu vào trong bóng tối vô tận không nhìn thấy đáy... Lạch cạch. Cái hộp trong ngực rớt xuống đất. Lâm Thịnh đứng bật dậy, nắm chặt thanh kiếm đen, liếc nhìn xung quanh. Cậu đang ngồi ở mép giường ngủ trong phòng mình, thứ rớt xuống đất kế bên chân cậu là cái hộp kim loại mà cậu lấy được và vẫn luôn ôm chặt trong tay. Ngoài cửa sổ phòng ngủ vẫn là một màu đỏ sậm đang di chuyển như cũ. Không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Không khí chuyển động một cách yên ả, kỳ dị và trật tự. Lâm Thịnh đứng lên, theo bản năng nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Kim đồng hồ báo thức ngừng lại tại vị trí đúng mười hai giờ, cả ba cây kim chỉ thời gian đều không nhúc nhích. "Chẳng lẽ mình không thể quay lại thành Hắc Vũ?" Cậu cầm kiếm, dựng thẳng nó lên để kiểm tra thử. Trên lưỡi kiếm có thêm mấy cái lỗ nho nhỏ, những chỗ còn lại thì không khác gì so với tình trạng trước đó. Sau đó cậu kiểm tra cả cái hộp. Lâm Thịnh nhìn xung quanh một lát, trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, cửa sổ cũng đã khóa chặt. Lúc này cậu mới ngồi xổm người xuống, cầm lấy khóa móc bên ngoài cái hộp. Bên trên cái khóa này có mấy vết cắt rất sâu, đó là dấu vết hôm trước cậu cố gắng dùng thanh kiếm đen chém lên. Vết sâu nhất trong đó thậm chí đã cắt đứt một nửa cái khóa nhỏ màu vàng đó ra. Lâm Thịnh suy nghĩ một chốc rồi lại đứng dậy, nhấc kiếm lên, ướm vào vết cắt trên cái hộp kia. Cậu bỗng nhiên dùng sức chém. Keng! Thanh trường kiếm tinh nhuệ vô cùng sắc bén xé không khí tạo thành tiếng vun vút, sau đó chém thêm một lần nữa vào vết cắt sâu hoắm trước đó. Vết cắt lại đứt sâu thêm một đoạn nhỏ nữa. "Có hy vọng!" Lâm Thịnh rút kiếm ra, thấy có hiệu quả thì lại bắt đầu nhát kiếm thứ hai. Cứ một nhát lại một nhát như thế, cậu chém liên tục năm lần. Cuối cùng, cái khóa nhỏ màu vàng gãy đôi, rơi xuống đất kêu "cạch" một tiếng. Lâm Thịnh nhanh chóng nhặt khóa lên, ngồi xổm người xuống chuẩn bị mở hộp. Bỗng nhiên, khóe mắt cậu liếc nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, thấy dường như có ai đang đứng. Một người đứng ngoài cửa sổ, gương mặt hững hờ, giống như đã nhìn cậu rất lâu. "Ai vậy!" Lâm Thịnh ngẩng phắt đầu lên, nhưng khi nhìn ra bên ngoài lần nữa thì ở đó chẳng có gì cả. Nhưng một bản năng nào đó trong cậu lại nói cho cậu biết, ở quanh đây không chỉ có một mình cậu... Lâm Thịnh lặng lẽ liếc nhìn xung quanh một vòng rồi một tay cầm kiếm, một tay bưng cái hộp lên, đặt trên bàn sách. Sau đó, cậu nhanh chóng mở nắp hộp ra. Lộp cộp. Cái nắp chạm vào mặt bàn, tạo ra tiếng vang. Ánh mắt Lâm Thịnh nhanh chóng bị món đồ trong hộp hấp dẫn. Một con dao găm màu đen lưỡi gợn sóng, một quyển trục* làm bằng loại da nào đó, và một hòn đá màu nâu không biết tên. (*) Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là "quyển trục". Trong cả cái hộp, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là ba vật này. Còn lại chỉ là một đống tiền vàng bạc lộn xộn, trên các đồng tiền có khắc hoa văn hình dạng lông vũ và chim ưng giương cánh muốn bay đi. Trước tiên Lâm Thịnh lấy quyển trục ra, nhẹ nhàng gỡ dây thừng đang buộc chặt. "Soạt" một tiếng. Quyển trục màu nâu nhạt nhanh chóng mở ra. Hàng chữ đầu tiên lập tức khiến Lâm Thịnh thầm vui mừng. "Hướng dẫn nghi thức Nhược Hậu". Ở bên dưới là hình khắc họa trận đồ, trông tương tự như hai hình thoi xếp chồng lên nhau theo quy luật. Ở tất cả những chỗ trống giao nhau bên trong hình vẽ trận đồ đều được đánh dấu bằng các ký hiệu hoa văn đủ loại. Thứ Lâm Thịnh quan tâm nhất đương nhiên không phải cái này, mà là những thứ cần thiết cho nghi thức. Dưới mỗi thứ cần chuẩn bị đều có những hình vẽ tỉ mỉ tương ứng. "Hoa hắc đàm: mười đóa, vàng: một đơn vị tiêu chuẩn, bột bạc: chín đơn vị tiêu chuẩn, bột thủy tinh đỏ: mười đơn vị tiêu chuẩn, máu tươi của người thực hiện: một đơn vị tiêu chuẩn." "Hoa hắc đàm..." Lâm Thịnh chưa từng nghiên cứu về sinh vật học bao giờ nên không biết thứ này có thật sự tồn tại hay không, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ hình vẽ tinh xảo trên quyển trục để sau này lên mạng tra lại. "Ngoại trừ hoa hắc đàm, tất cả còn lại đều có đủ, chỉ có điều chi phí so với trước đó quả thật là cao hơn khá nhiều... Lại còn cần tới mười đơn vị tiêu chuẩn cho bột thủy tinh đỏ nữa chứ..." Lâm Thịnh nhìn thấy vậy, trong lòng cũng hơi xót xa. Bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng rằng có đủ số lượng thủy tinh nhân tạo, nếu không cậu cũng đành chọn hàng kém chất lượng một chút. Trên quyển sách còn có ghi câu thần chú khởi động là một loạt ký tự tượng thanh Rune cổ. Lâm Thịnh cứ nhẩm đi nhẩm lại hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu cảm thấy hơi thuận miệng mới ngừng lại. Cậu cẩn thận nhét quyển trục vào áo, giấu kỹ trong người. Trong thời gian ngắn, cậu không có cách nào ghi lại thần chú khởi động kỳ lạ ấy nên chỉ đành học thuộc. Còn những thứ khác thì cậu không hề đụng đến, tất cả đều để lại trong hộp. Lâm Thịnh đóng hộp lại, đặt xuống dưới giường của mình rồi mới cầm kiếm đứng lên. Lúc này cậu mới có thời gian để xem xét tình hình xung quanh. "Mình nhớ ban đầu, trong giấc mơ trước đó, mình bước vào thành Hắc Vũ từ khe hở ở vách tường nhà mình." Lâm Thịnh nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài hành lang. Một bên hành lang chìm trong ánh đỏ trong suốt nối ra phía ngoài cửa sổ. Một tay đóng cửa lại, Lâm Thịnh cẩn thận đi dọc theo hành lang, bước từng bước đến chỗ giao nhau giữa phòng bếp và phòng khách. Đầu tiên, ánh mắt của cậu nhìn vào phía trong phòng bếp. Lần trước, con đường dẫn vào thành Hắc Vũ chính là khe hở trên tường nhà bếp. Nhưng bây giờ, trên bức tường bằng phẳng bóng loáng ở đó lại không có bất kỳ một dấu hiệu của vết nứt nào cả. Lâm Thịnh cầm kiếm chậm rãi đi vào phòng bếp. Cậu cẩn thận kiểm tra xung quanh một lần, trên bức tường ở đây thật sự không có một khe hở nào, nguyên vẹn giống hệt như trong thực tại. Nếu không phải bên ngoài cửa sổ phòng bếp còn có vầng ánh sáng màu đỏ đang chuyển động, thậm chí Lâm Thịnh còn ngỡ rằng bây giờ mình đang ở trong hiện thực. Cậu đi ra khỏi nhà bếp, sau đó vào nhà vệ sinh. Bên trong nhà vệ sinh, tất cả đều bình thường. Lâm Thịnh vặn vòi nước, chỉ có vài giọt nước nhỏ xuống, sau đó là âm thanh xèo xèo của không khí. Khóa vòi nước lại, cậu quay người đi ra phòng khách. Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, ghế sofa, tivi, tủ âm tường, thậm chí là lịch treo trên cửa đều giống hệt trong hiện thực. Không khí cực kỳ yên tĩnh, giống như thời điểm này đã duy trì rất lâu. Lâm Thịnh đi đến trước tivi, định nhấn nút mở. Cậu muốn coi thử tivi có thể xem được hay không. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang vọng trong phòng khách yên tĩnh. Cốc, cốc, cốc. Cả người Lâm Thịnh thoáng cứng đờ. Đây là giấc mơ của cậu, vừa rồi đến một tiếng động cũng không có mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện tiếng đập cửa. "Có người ở đây không?" Ngoài cửa vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ. Lâm Thịnh hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến trước cửa chống trộm. Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa lại vang lên. "Thím là thím Trần ở đối diện. Mở cửa nhanh đi, thím tới cho nhà cô chú một ít đồ đây." Giọng nữ tiếp tục nói. Lâm Thịnh vươn tay, chậm rãi và nhẹ nhàng mở nắp che mắt thần ra, nhìn phía bên ngoài. Ngoài cửa là màn sương dày cuồn cuộn, nhưng mà ở giữa thật sự có một người phụ nữ trung niên. Gương mặt người phụ nữ ấy rất hiền hòa, nét mặt mỉm cười, không ngờ lại thật sự là gương mặt của thím Trần ở đối diện!! Cốc, cốc, cốc. "Có ai không đấy?" Lâm Thịnh nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ bên ngoài chuyển động xuống, bỗng nhiên nhìn về vị trí của mắt thần. "Không có ai sao? Nếu không có ai thì thím vào đấy nhé?" "Thím vào nhé?" "Thím vào đây." Lâm Thịnh lùi về phía sau vài bước, nắm chặt tay, cảm giác dường như có thứ gì uy hiếp chết người đang nhanh chóng tiến đến. - ----