Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 217 : Thăm dò (2)

Editor: Nguyetmai Sau một phút quan sát kỹ lưỡng, Lâm Thịnh phát hiện đối phương không có thủ đoạn gì mới, bấy giờ mới giơ tay lên ném cây rìu vào đầu đối phương. Vút! Rìu ngắn xoay tròn lao đi vun vút, cắm phập vào giữa đầu quái vật. Rầm! Cơ thể của nó cứng đờ, ánh sáng chói lòa của Thánh lực vọt ra từ trên người, sau đó là khói đen dày đặc. Grào!!! Quái vật kêu gào thảm thiết, gầm gừ xông lên một lần nữa, dồn sức hết vào một kiếm chém về phía Lâm Thịnh. Đôi mắt của nó đỏ bừng, mạch máu trên người hơi phồng to, nổi lên trên lớp da, thoạt nhìn trông hệt như những con giun nhỏ màu xanh. Lần này Lâm Thịnh không lùi bước tránh. Cậu cầm rìu ngắn lên, "keng" một tiếng chặn kiếm hai lưỡi lại, đồng thời chân phải cũng đá sang bên cạnh. Sau một tiếng động rất lớn, con quái vật bay ra ngoài rồi rơi xuống đất, thắt lưng cong gập lại thành một góc mất tự nhiên. Hình như cột sống của nó đã bị gãy. "Lực phòng ngự cấp một, sức mạnh cấp bốn, tốc độ cấp ba, ý thức chiến đấu cấp ba, đánh giá tổng hợp là cấp ba. Nếu như có phương thức phòng ngự tốt thì có lẽ đã có thể đạt tới cấp bốn." Lâm Thịnh nhìn bộ áo giáp quái vật mặc trên người, hình như trên đó có khảm một vài viên tinh thể nhỏ màu tím, nhưng vừa rồi khi đánh nhau thì lại không có một chút tác dụng nào. Chắc vì đã quá lâu rồi, cho nên nó mất hết hiệu lực. "Có lẽ là loại năng lực siêu phàm nào đó được sử dụng để phòng ngự, nhưng vì nguyên nhân thời gian mà mất hết hiệu lực, nên mới xuất hiện tình huống như bây giờ." Cậu chậm rãi đi tới chỗ con quái vật đang rên rỉ trên mặt đất, lấy rìu ngắn phang vào đầu nó. Rắc. Hộp sọ và rìu ngắn nứt cùng một lúc. Tiếng kêu của quái vật ngừng lại, nó nghẹo đầu sang một bên, hoàn toàn im lặng. Giữa trán nó bị chặt nứt thành một khe lớn, một đống gì đó màu vàng trắng từ bên trong chảy ra, giống như là hồ dán, trông cực kỳ buồn nôn. Lâm Thịnh chờ thêm một lát, thế nhưng lại không thấy những đường đen ngưng tụ, điều này làm cho cậu hơi ngạc nhiên. Không có cũng không sao, cậu cúi người nhặt thanh kiếm hai lưỡi rực lửa trong tay quái vật. Thanh kiếm vừa rời khỏi tay quái vật thì ngọn lửa trên lưỡi kiếm lập tức nhỏ dần, mờ nhạt hẳn đi. Lâm Thịnh cầm kiếm trong tay, cảm giác giống như đang nắm một cây đuốc dài. Cho dù ngọn lửa đã yếu bớt và cũng chỉ rộng khoảng hơn một ngón tay, thế nhưng chỉ cần đến gần một chút là có thể đốt cháy tóc. Mà kỳ diệu là, tuy cậu cầm trong tay nhưng lại không hề có cảm giác nóng bỏng. Thanh kiếm hai lưỡi rực lửa này giống như là hàng thứ phẩm do thợ rèn nào đó rèn đại ra, hình dáng sơ sài, kết cấu thô sơ, thân kiếm vừa dày vừa nặng, ở rìa kiếm còn có những vết nứt be bé. Chuôi kiếm được quấn sơ sài bằng một ít vải màu nâu, phần bảo vệ tay bằng kim loại màu đỏ giống như hai cái sừng nhọn. Trên thân kiếm hai lưỡi không có bất cứ hoa văn gì, cơ bản giống như một món đồ kém chất lượng được làm cẩu thả. "Còn tấm khiên kia đâu rồi?" Lâm Thịnh nhìn về phía tấm khiên mà vừa rồi quái vật đã sử dụng. Nhưng thật kỳ quái, giờ đây cậu không thấy tấm khiên đó ở đâu nữa, giống như là nó đã biến mất từ lâu. "Xem ra tấm khiên đó là năng lực của quái vật này." Cậu suy đoán, tùy ý vung vẩy thanh kiếm hai lưỡi rực lửa trong tay. Một dòng Thánh lực từ trong cơ thể lập tức tràn vào thân kiếm. Phụt!! Ngọn lửa trên thân kiếm bỗng chốc bùng lên cao hơn nửa mét. Lúc này trông Lâm Thịnh giống như đang cầm một cây đuốc khổng lồ. Thậm chí ngọn lửa còn đốt luôn cả cậu, có điều bản thân Lâm Thịnh đã có lớp da rồng nên khả năng đề kháng đối với ngọn lửa rất mạnh, hoàn toàn không cần quá lưu tâm. Cậu nhẹ nhàng ướm thanh kiếm hai lưỡi lên vách tường rồi quẹt xuống. Mũi kiếm và vách tường còn chưa tiếp xúc được hai giây, mặt tường đã bị đốt thành một đường cháy sém. "Được đấy chứ!" Lâm Thịnh hài lòng ngồi xổm xuống, tiếp tục lục soát trên người quái vật, nhưng không phát hiện thêm thứ nào khác nữa. Bấy giờ cậu mới cầm kiếm lên bắt đầu đi loanh quanh trong phòng. Căn phòng này giống như được xây dựng dành riêng cho quái vật đó vậy, không có bất kỳ đồ đạc gì, cũng không có bất cứ cảm giác nào là có người sinh sống ở đây, thậm chí ngay cả một vật dễ cháy cũng không có. Lâm Thịnh kiểm tra xong thì lui ra ngoài, đi tới căn phòng thứ hai nằm ở bên trái. Cậu nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cánh cửa còn chưa được kéo ra thì bên trong chợt bùng nổ một luồng sức mạnh khổng lồ, húc nát cả cánh cửa rồi tông vào người Lâm Thịnh. Rầm! Lại một quái vật hình người trên đầu có bốn cái sừng, tay cầm thanh kiếm rực lửa nữa lao ra, không nói một lời mà chém vào đầu Lâm Thịnh. Keng! Hai thanh kiếm lửa đụng vào nhau kịch liệt, một cánh tay còn lại của Lâm Thịnh dùng tốc độ nhanh như chớp, đấm thẳng lên mặt quái vật. "Bốp", cậu dồn toàn lực vào cú đấm, chỉ nháy mắt cả gương mặt của quái vật đã bị đập nát bấy. Chưa đến hai giây, quái vật đã ngã xuống đất, không còn hơi thở. Trận chiến cũng kết thúc. Lâm Thịnh hài lòng thu tay về. Với Thánh lực cấp năm hiện tại và sức mạnh tổng hợp đạt tới tiêu chuẩn cấp sáu của cậu, đối phó với một vài quái vật bốn sừng cấp ba, thật đúng là dễ không thể tưởng. Vèo... Lần này, trên người quái vật bốn sừng ngưng tụ thành những đường đen, bay vùn vụt chui thẳng vào trong lồng ngực Lâm Thịnh. Cậu nhắm mắt lại để tiêu hóa chúng. Vô số hình ảnh ngập trong bóng tối, ăn no ngủ kỹ tràn vào trong đầu cậu. Trong số đó có hai đoạn ngắn để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc nhất, một là quái vật bốn sừng này cầm kiếm lửa cùng với rất nhiều quái vật bốn sừng khác ăn uống nhậu nhẹt trong phòng khách. Hai là quái vật bốn sừng cầm kiếm lửa bị một thanh niên trên người mặc áo giáp Huyết Khải đánh bại, không còn sức phản kháng ngã xuống đất. Lâm Thịnh nhìn thấy gương mặt của cậu thanh niên Huyết Khải kia rất giống với một trợ thủ trong ký ức của Vua Thép. Có lẽ quái vật này đã bị cao thủ của Công hội Chiến Sĩ đánh bại, nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, không thể nào quên. Cậu cảm giác được linh hồn mình đã mạnh hơn một chút, dù thay đổi rất ít ỏi. "Sau khi đạt đến Thánh lực cấp năm, tổng lượng Thánh lực cũng tăng lên rất nhiều. Với những mảnh vụn linh hồn kiểu này, nếu muốn lên cấp nữa thì phải săn cả mấy trăm mạng, không thì đừng hòng mơ tưởng... Xem ra phải tìm quái vật "nặng đô" hơn mới được. Nếu không, chỉ dựa vào việc chém giết mấy con quái vật tép riu thế này thì không biết tới lúc nào mới có thể đạt tới cấp sáu." Cậu thở dài sườn sượt, cúi người cướp lấy kiếm lửa trong tay quái vật bốn sừng. Tay trái cậu cầm một thanh, tay phải cầm một thanh, vừa vặn là song kiếm. Đoạn, Lâm Thịnh đá văng xác quái vật ra rồi đi vào căn phòng thứ hai. Trong căn phòng này bày biện một vài khay tròn bằng kim loại có kích cỡ khác nhau. Những khay tròn này có màu vàng đậm, bên ngoài khắc các hàng chữ viết tỉ mỉ, trông như là đang chế tạo một loại sách đặc biệt nào đó. Lâm Thịnh đến gần, lấy một cái khay tròn ra xem một chút. Chữ viết được khắc bên trên là chữ Rune cổ, ngoại trừ một vài ngữ pháp kỳ lạ do thói quen thì tất cả cậu đều đọc được. Những khay tròn này được bày biện ngay ngắn trong các hốc âm tường, trên mỗi khay tròn là một đoạn văn ngắn khác biệt. Lâm Thịnh nhìn khay tròn trong tay. Cái khay tròn lớn cỡ đầu người thôi mà bên trên khắc hàng trăm hàng ngàn chữ viết lít nha lít nhít. Nếu không quan sát cẩn thận thì đúng là không nhìn thấy rõ. Ở phía trên cùng của khay tròn là một dòng tiêu đề. "Một vài phỏng đoán về việc thành lập hệ thống phòng ngự thành trì Thánh điện." Phía dưới là chi chít chữ viết. "Hệ thống phòng ngự thành trì Thánh điện? Chẳng lẽ..." Lâm Thịnh chợt nhớ đến trận pháp nghi thức xuất hiện trong ký ức trước đó của Vua Thép. Chỉ cần Vua Thép còn sống, toàn bộ giống loài không phải con người ở thành Hắc Vũ đều không thể trốn thoát khỏi thành trì. Nếu như là nghi thức có quy mô như thế... Cậu lập tức trở nên hưng phấn, bèn cầm khay tròn quan sát thật kỹ. Toàn bộ nội dung trên khay tròn đều xoay quanh việc thiết kế hệ thống phòng ngự thành trì đang được tiến hành, không có bất cứ nội dung nào khác. Lâm Thịnh lướt nhanh qua một lần, ngoại trừ khái niệm thiết kế thì chẳng có một chút thu hoạch gì. Cậu lại đặt khay tròn trở lại vị trí cũ, sau đó nhìn lướt qua một lượt tất cả khay tròn xung quanh, kiểm tra tất cả tiêu đề. "Ý kiến sơ lược về việc vận dụng ấn phù* vào hệ thống phòng ngự." (*) Một dạng bùa chú. "Thảo luận những điểm khó khăn đặc biệt mà các điểm tiếp xúc năng lượng có thể gặp phải." "Tính toán hiệu ứng Babylon." "Mối quan hệ chuyển đổi giữa trường năng lượng và từ trường." "Nguồn gốc của Thánh điện: Xây dựng và gìn giữ hồ Thánh lực (phần I)" Tầm mắt của Lâm Thịnh chợt dừng lại, cầm lấy khay tròn có nội dung viết về Thánh điện này, đọc thật kỹ. "Hồ Thánh lực, dù xây dựng bất kỳ tòa Thánh điện nào cũng đều không thể tách khỏi phần nền móng là hồ Thánh lực. Với tư cách là công trình cỡ lớn giúp lưu trữ và chuyển hóa Thánh lực, hồ Thánh lực nhất định phải có đặc tính mà hồ năng lượng của pháp sư không có. Chức năng: dự trữ Thánh lực, cung cấp Thánh lực, chuyển hóa Thánh lực. Cung cấp trường lực thanh lọc tâm linh nền tảng tự nhiên. (Thanh lọc tâm linh: Một trong những hiệu ứng thần thuật cơ bản, sau khi hội tụ một lượng lớn Thánh lực sẽ tạo ra trường lực siêu phàm có thể chữa khỏi trạng thái tiêu cực, yếu ớt của sinh vật. Phạm vi dao động dựa theo số lượng dự trữ Thánh lực.) Điều kiện: Bắt buộc phải có sức mạnh tinh thần dưới trạng thái cầu nguyện có khả năng hóa thành cơ quan chuyển đổi của Thánh lực. Bắt buộc phải có một kết cấu khép kín có thể lưu trữ Thánh lực trong thời gian dài, không bị rò rỉ và ăn mòn. Vật liệu cần thiết như sau: Đá chống nước, bạc trắng, vàng ròng, lõi Hôi Ấn, sơn chống ăn mòn, sơn chịu nhiệt độ cao, trận pháp đuổi trùng, thạch anh vàng, Thánh lực khởi động."