Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 216 : Thăm dò (1)

Editor: Nguyetmai Kiến trúc của tòa nhà có mái vòm màu vàng ấy hết sức đơn giản. Xung quanh không hề có hàng rào gì cả, trên mặt đất chỉ khắc đúng một sợi tơ màu bạc lấp lánh ánh kim. Sợi tơ màu bạc này bao quanh bốn mặt của khu nhà, phân chia ranh giới với các tòa nhà khác ở xung quanh. Lâm Thịnh cúi đầu nhìn sợi tơ, mắt hơi nheo lại. Cậu chậm rãi tiến lên phía trước một bước, rút một chiếc rìu ngắn ra từ sau lưng, nhẹ nhàng ném về phía sợi tơ màu bạc. Phập. Chiếc rìu ngắn đập vào sợi tơ, lộn một vòng rồi nằm yên chẳng hề hấn gì. "Không có vấn đề." Lâm Thịnh ngẩng đầu lên, chậm rãi tiến thêm mấy bước băng qua sợi tơ rồi dừng lại trước cửa chính của tòa nhà. Cánh cửa chỉ có một màu vàng thuần túy, trên đó được khắc một ký hiệu rất lớn vắt ngang qua cả hai cánh cửa. Ký hiệu này trông giống như khuôn mặt của một người đàn ông, trên đầu mọc thêm đôi sừng dài, đằng sau gáy còn có đôi sừng uốn cong tựa như sừng dê. Trong hốc mắt không hề khắc đồng tử, khiến ai nhìn vào con mắt trống rỗng này cũng không khỏi rùng mình lạnh lẽo. Đó là một loại cảm giác rét lạnh run sợ đến kinh hoàng. Lâm Thịnh ngập ngừng một chút rồi đưa tay đặt lên cửa, dùng lực đẩy nó ra. Két. Hình như cánh cửa đã bị khóa từ bên trong, dùng lực đẩy ra cũng chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên loảng xoảng. Lâm Thịnh thu tay lại, lùi về sau một bước, giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa. Rầm. Cánh cửa bị lực mạnh va đập liền chấn động dữ dội, mặt ngoài lập tức lóe lên ánh bạc rực rỡ nhưng không hề sứt mẻ một li. Lâm Thịnh liên tục đạp đến năm sáu lần, nhưng cậu không những chẳng còn nghe tiếng lách cách va chạm trước đó, mà thậm chí còn cảm thấy như cánh cửa ngày càng vững chắc hơn. Cậu khẽ nhíu mày, nhìn qua cấu trúc xung quanh của tòa nhà, bắt đầu đi vòng quanh nghiên cứu một hồi. Đi được nửa vòng, cậu phát hiện ra có một bệ tròn trên bãi đất trống ở ngay đằng sau tòa nhà. Quanh bệ tròn ấy được quây lại bởi rèm màu vàng. Bệ tròn được dựng lên từ những tảng đá có màu xám trắng, bề ngoài là vô vàn hoa văn họa tiết và các ký hiệu phức tạp được khắc lên, ở tầng ngoài cùng còn được phủ một lớp màng bảo vệ trong suốt như pha lê. Nhưng thứ làm Lâm Thịnh để ý nhất là một lối hành lang trong suốt nối giữa tòa nhà và bệ tròn. Một lối hành lang khép kín bằng kính. Lối vào chính là bệ tròn kia. "Thứ này nhìn giống như một... cửa hậu? Một cửa hậu chuyên dùng cần phải thông qua xét duyệt tư cách mới có thể tiến vào?" Lâm Thịnh nhấc tấm rèm vải màu vàng quây quanh bệ tròn lên, tỉ mỉ quan sát những hoa văn và ký hiệu được khắc trên đó. Hiện giờ cậu đã không còn là thằng nhóc chẳng biết tí tẹo gì giống như trước kia. Sau khi hấp thụ được một lượng ký ức khổng lồ, cậu cũng có thể nhận ra một vài cái trong số vô vàn hoa văn và ký hiệu kia. Suy cho cùng, mặc dù hệ thống tri thức Thánh điện xem Thánh lực là phần cốt lõi, quan trọng nhất, nhưng Hôi Ấn và nghi thức triệu hoán trong đó thì vẫn phải dựa vào nền tảng là hoa văn thần bí và ký hiệu cơ bản. Có thể nói, hệ thống Hôi Ấn bắt nguồn từ chính hệ thống pháp thuật, từ đó hình thành và phát triển nên. Lâm Thịnh bước tới trước bệ tròn, nhấc tấm rèm lên rồi bước vào trong nhìn. Lối đi bên kia rất trống trải, chỉ có một vài vết máu đỏ đỏ đen đen vương trên mặt đất. Nhưng vết máu này rất mờ, nếu không chú ý sẽ không thể nào phát hiện ra được. Lâm Thịnh chậm rãi bước vào trong, rút hai chiếc rìu ngắn sau lưng, nắm chặt trong tay. Lối đi chỉ dài chừng hơn mười mét, chẳng bao lâu cậu đã băng qua hết hành lang để tiến vào một đại sảnh rộng lớn, lặng ngắt như tờ. Đại sảnh này nhìn giống như một đại điện chính thường thấy trong các ngôi chùa cổ. Trên trần đại sảnh còn có những tia sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, mà nguồn sáng chính là một vật lớn hình tròn. Hai bên là hai dãy cột lớn bằng đá có hình trụ chữ nhật, bên trên được khắc những rãnh lớn giống như vết nanh vuốt sắc bén cào qua. Trên mỗi cây cột còn được phủ lên một tấm vải hình tam giác màu đỏ tươi, viền khảm vàng, cùng hoa văn hình đầu người bốn sừng rất lớn, giống hệt với hình đầu người mà Lâm Thịnh đã trông thấy tại cửa chính trước đó. "Lại là cái này…" Cậu nắm chặt cây rìu, tiến vào giữa trung tâm đại sảnh. Ở giữa sảnh có một vài bàn đá màu đen bị lật ngổn ngang, cạnh đó còn có một số khay bạc và dao dĩa linh tinh nằm lăn lóc trên sàn. Trong vài bát và khay còn lưu lại một ít vụn thức ăn đã khô cong và cứng ngắc. "Có vẻ như người ở đây đang dùng bữa thì đột nhiên có sự cố xảy ra..." Lâm Thịnh dùng chân đá thử vào chiếc ghế đá gần đó. Nó rất nặng, ít nhất cũng phải hơn 50 cân. "Một cái ghế đá mà cũng nặng như thế này ư?" Cậu nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu. Trọng lượng như thế này chắc hẳn không phải dành cho người bình thường dùng. Cậu lại ngẩng đầu nhìn xung quanh sảnh. Giữa mỗi hai cây cột đá có từng cái bóng đen sậm. Trong bóng tối lờ mờ, có thể thấy được đó chính là cánh cửa đen nhánh của một căn phòng đóng kín. Trên cửa phòng còn treo bức chân dung mơ hồ, hình như là ảnh của những người ở trong phòng. Lâm Thịnh đi một vòng quanh đại sảnh, bỗng phát hiện ra một bộ váy đen lộng lẫy, một chiếc áo choàng sang trọng, cùng với hai cây gậy chống bằng gỗ và một vài bình hoa tinh xảo ở góc phòng. Ngoài mấy thứ đó ra thì chẳng có thêm gì khác. "Giữa đại sảnh không có thứ gì, xem ra những đồ quý giá đều ở trong các căn phòng xung quanh. Bên trong tòa nhà hình tròn lại có kết cấu hình vuông. Hai bên trái phải, mỗi bên có tám căn phòng, tổng cộng là mười sáu căn phòng..." Lâm Thịnh nhìn lướt qua một lượt rồi bước đến căn phòng đầu tiên phía bên trái. Cậu dừng lại, vươn tay nắm chặt tay nắm cửa bằng đồng, rồi nhẹ nhàng vặn một vòng. Ken két. Cánh cửa chậm rãi mở ra. Trong căn phòng bằng phẳng có một bệ tròn màu xám trắng, trên đó điêu khắc chằng chịt những dòng chú ngữ. Mỗi vách tường xung quanh đều được khảm một tinh thể màu xanh lá hình bầu dục. Lâm Thịnh dừng lại một chút, phát hiện không có nguy hiểm gì mới tiếp tục chậm rãi bước vào trong. Phụt… Trong nháy mắt, trên bệ tròn bất chợt bừng lên một luồng sáng màu đỏ. Một ngọn lửa đỏ rực bỗng bốc ngùn ngụt trên bệ tròn. Ban đầu nó chỉ to khoảng cỡ quả bóng nhưng lại càng ngày càng bành trướng, chớp mắt đã cao bằng đầu người. Trong ánh lửa, một sinh vật to lớn hình người, trên đầu mọc ra bốn cái sừng dài đột nhiên xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng về phía Lâm Thịnh. Sinh vật hình người này có cơ bắp toàn thân đều là màu đen, bộ áo giáp bằng kim loại trên người cũng màu đen nốt. Áo giáp khá thô sơ, trừ phần cổ, thắt lưng và bụng có trang trí đầu lâu ra, còn tất cả những bộ phận khác đều dùng dây xích kết lại để che chắn. Hai chân của sinh vật này giống như đôi chân của sơn dương, ở hai đầu gối có một miếng kim loại tròn khắc hình khuôn mặt người. Một tay nó cầm thanh kiếm hai lưỡi lớn rừng rực lửa, tay còn lại cầm một tấm khiên hình tròn. Keng!! Lâm Thịnh giơ rìu lên đỡ một nhát. Tia lửa toé ra, cậu lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng truyền tới từ thanh kiếm kia. "Anse! Anse Lianna!" Sinh vật hình người đột nhiên mở miệng hét lớn, vung kiếm chém xuống người Lâm Thịnh. Sinh vật này thực sự rất mạnh, người siêu phàm cấp ba bình thường không thể đỡ nổi một nhát đó, chí ít cũng phải từ chiến sĩ cấp bốn trở lên mới có thể đỡ nổi. Lâm Thịnh cẩn thận lùi về phía sau một bước tránh nhát kiếm này. Thanh kiếm hai lưỡi hừng hực lửa tỏa nhiệt lượng ra khắp xung quanh, nhiệt độ của căn phòng cũng vì đó mà tăng lên nhanh chóng. Quái vật không ngừng xông tới tấn công Lâm Thịnh, nhưng cách dùng kiếm và khiên của nó lại không được điêu luyện cho lắm, những nhát chém chủ yếu cũng chỉ nhờ vào tốc độ cùng với sức mạnh mà thôi. Sau khi Lâm Thịnh đã hấp thụ được vô số ký ức từ các cao thủ sử dụng kiếm, mấy chiêu này trong mắt cậu chẳng khác nào trò xiếc, cơ bản là chẳng thể làm gì được cậu. Cậu liên tục tránh hơn mười nhát kiếm, đồng thời cẩn thận quan sát chiêu thức cùng năng lực của quái vật. Bên cạnh đó, cậu còn bắt đầu lẩm bẩm ngôn ngữ Tà linh để thử giao tiếp với đối phương xem sao. Nhưng quái vật kia dường như không có tư duy gì cả. Từ lúc bắt đầu tới giờ, trong miệng nó chỉ liên tục phát ra vài từ lặp đi lặp lại, vừa gào thét vừa lao vào đấu với Lâm Thịnh.