Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 210 : Bão cát (1)

Editor: Nguyetmai Bão cát nhè nhẹ thổi, dưới ánh mặt trời, những gò cát mênh mông trải dài như những pho tượng dát vàng, hoàn mỹ không tì vết. Giữa những tiếng vù vù rất nhỏ, một mảng cát lớn theo cơn cuồng phong bị thổi tung, bám vào phần chân bộ giáp màu đỏ nhạt của Vua Thép Bavaria. Ông đạp một chân xuống đất, phần chân lập tức lún xuống sâu hơn mười centimet. Mặt trời treo trên đỉnh đầu nóng bỏng như một cái lồng hấp, cũng giống như một chiếc lò nướng, hun đốt cực độ bộ giáp kim loại mặc trên người ông, sức nóng tựa như có thể mang ra nướng thịt. Từ sau khi cứu được Cardura, dưới chỉ thị của Lâm Thịnh, ông đi lang thang bên ngoài, tìm một nơi có thể thành lập chi nhánh, tuyên truyền Thánh lực. Đáng tiếc, hoặc là do yêu cầu của ông quá cao hoặc là do vận may không được tốt mà Vua Thép Bavaria đi mãi, đi mãi, di chuyển khắp nơi cũng không tìm được nơi nào thích hợp. Cuối cùng ông quyết định vượt qua những hòn đảo nhỏ, tìm đến tận sa mạc mênh mông, vô tận sâu trong lục địa này. Hi vọng ở mảnh đất cát vàng, chiến loạn liên miên thêm phần lạc hậu này ông có thể tìm được một nơi thích hợp để truyền giáo. "Cái nơi quái quỷ này, nếu không phải yêu cầu của ngài quá cao buộc tôi tới đây, thì tôi cũng không nghĩ hiện tại lại phải chạy đến vùng sa mạc Catout như vậy rồi. Đây còn không phải mang vạ vào người hay sao? Gió to như thế này, cát lại mênh mông đến thế!" Người hướng dẫn viên du lịch tên Isaag đứng cạnh đang lải nhải không ngớt về nỗi khổ cực của bản thân. Có thể là cậu ta muốn vòi thêm tiền, tuy nhiên lời vừa lên đến miệng thì bắt gặp ánh mắt của Vua Thép nên cậu ta lại nuốt ngược vào trong. "Trước mắt còn phải đi thêm mấy cây nữa mới có thể đến được làng du lịch gần nhất. Một tháng trước, tôi vẫn thường dẫn người đến ngủ lại đây, ở nơi này ngài cũng đừng hi vọng được thoải mái gì. Mùa này, ở cái nơi quái quỷ này, tháng mười một, ban ngày nóng như đổ lửa, buổi tối lại lạnh đến có thể đóng băng. Có thể tìm được một nơi giữ ấm đã coi như không tồi rồi." Cậu ta bắt đầu thao thao bất tuyệt, giải thích bằng tiếng Tịch Lâm. "Biết rồi." Vua Thép không giỏi giao tiếp với loại người thấp kém như thế này, hành vi mà ông ghét nhất chính là tính toán quá chi li này nọ. Có điều, vì được nuôi dạy trong môi trường quá tốt nên ông cũng không có ý khiển trách đối phương gì cả. Dẫu sao lúc này ông cũng không phải Vua Thép hay là nghị viên của thành Hắc Vũ ban đầu nữa rồi. Hai người một trước một sau giẫm lên cát vàng, không ngừng đi thẳng về phía trước. "Ở ngay trước mặt đây rồi." Hướng dẫn viên du lịch Isaag dẫn đường đội một chiếc mũ tròn màu trắng, trên người khoác áo lụa dài màu xám nhạt. Nếu không vì nước da đen thùi lùi thì nhìn từ xa trông cậu ta cũng giống một cô gái da đen với vóc dáng nhỏ nhắn. Hai người đi qua một gò cát, nhìn về nơi xa xăm. Giữa cơn bão cát mịt mù, một ngôi làng cách đó tầm một cây bốc khói đen nghi ngút. Từ xa nhìn lại, những luồng khói đen như những đường thẳng mỏng manh bị gió thổi cong. Phần lớn công trình xây dựng trong ngôi làng đã đổ sập hết cả, chỉ còn lại bờ tường với vài viên gạch vỡ. Isaag mới vừa mở miệng, còn đang định nói muốn nghỉ lại một tối cho hồi sức, ngày mai lại tiếp tục chuyển sang một thôn khác. Nhưng lúc này, một câu thôi cậu ta cũng không thể thốt ra thành lời. "Là vừa mới bị cướp càn quét." Vua Thép quan sát từ xa, phán đoán dựa trên khói đen mịt mù và mức độ bị tàn phá của nhà trong thôn, trầm giọng nói. "Ở Liba này chính là vậy, hằng tháng đều có những quốc gia mới tuyên bố thành lập, hằng tháng cũng đều có những quốc gia tuyên bố diệt quốc, khắp nơi đều là vũ trang cùng các thể loại lính đánh thuê..." Isaag thở dài. "Đi thôi, chúng ta phải đổi sang nơi khác nghỉ ngơi rồi. Không phải tôi có ý gì đâu nhưng một mình ngài mặc vậy đi trong sa mạc này quả thực vô cùng phiền phức. Còn đi được nữa hay không?" Vua Thép gật đầu. Bộ giáp kim loại trên người ông trông vừa dày vừa nặng nhưng thực tế thì nó đã nối liền thành một thể với ông. Đối với bản thân ông mà nói, sức nặng của bộ giáp kim loại này cũng chỉ bằng con số không, có điều lời này của cậu hướng dẫn viên du lịch kia ngược lại đã nhắc nhở ông. "Đều là giả thôi, tôi sẽ cởi xuống sau." "Được rồi. Đi nào, chúng ta đi đến điểm tiếp theo thôi. Nếu không phải ngài ra giá cao thì chuyến này tôi đi đúng bị lỗ nặng rồi..." Cậu ta lẩm bẩm, không dám nói lớn tiếng. Bão cát ngày càng lớn thêm, cậu ta túm lấy tấm lụa trắng bị thổi bay tán loạn, cố gắng ghì lại che kín vùng cổ, kế đến lấy ra một món đồ kim loại như vòng tròn màu trắng, tiếp tục đi từng bước hướng về trước. ... ... Trong rừng núi. Ầm! Một cây đại thụ bị cưa gốc, đổ ầm xuống đất, đè lên làm gãy mấy nhánh cây xung quanh. Trong bụi cỏ giữa đám lá cây, vài động vật nhỏ ẩn mình quan sát, bị tiếng động lớn dọa sợ, hoảng hốt chạy tán loạn. Tiếng cưa điện è è từ từ dừng lại. Tiếp sau đó, có vài công nhân bước lên, bắt đầu chặt toàn bộ cành lá trên cây, cắt gỗ thành từng khoanh tròn rồi lại lăn đến chỗ xe tải đang chờ. Cách đó chưa đến trăm mét, chính là căn nhà nhỏ để triệu hoán mà Lâm Thịnh bỏ tiền ra mua. Lúc này, căn nhà nhỏ cũng bị tháo dỡ xong, chỉ còn trơ lại phần khung rỗng của nửa tầng nhà. Một lượng lớn công nhân vận chuyển xi măng, đào móng, chất một đống vật liệu và gạch xây xuống đất. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp khoa học. Phần thanh chắn đơn giản được dựng lên quanh công trường. Có vài người đang đứng nhìn đội công nhân làm việc bận rộn, luôn tay luôn chân ở phía xa. Trong mấy người đó, có hai người đứng phía sau, cẩn thận lắng nghe công ty thi công giải thích về hiệu quả cụ thể sau khi xây xong. "Tôi cần một sàn đấu lớn với sức chứa năm trăm người, mở rộng từ trên núi xuống, có thể làm được hay không? Diện tích chỉ có thể lớn, không được nhỏ." Trong hai người đó có một người với thân hình cao lớn anh tuấn, "mới vừa nhậm chức phân điện chủ Thánh điện" - Lâm Thịnh. Lúc này, cậu không mặc bộ giáp kim loại mà chỉ mặc trang phục bình thường hằng ngày. Đó là một chiếc áo khoác dài bằng da màu đen tuyền, cùng áo trong cũng màu đen và chiếc quần jean. Vóc người cường tráng cùng với mái tóc ngắn đen lộn xộn khiến bây giờ trông cậu cũng không khác một người trường thành hai mươi mấy tuổi là bao. Đứng phía trên cậu là Adolf mới vừa khôi phục tinh thần, chỉ đơn giản mặc bộ âu phục trắng bình thường, khí chất hiển nhiên yếu hơn Lâm Thịnh không chỉ một bậc. "Tất cả đều sẽ được làm theo yêu cầu của ngài, về chất lượng thì ngài hãy yên tâm, tuyệt đối bảo đảm!" Người phụ trách thi công vỗ ngực, lớn tiếng nói. Ở chỗ này, tiếng máy móc quá ồn ào, nếu không nói to thì sẽ nghe không rõ. "Chỗ này nhanh nhất bao giờ mới xây xong?" Lâm Thịnh hỏi lại. "Có thể đẩy nhanh tiến độ khoảng một tháng là hoàn thành rồi." Người phụ trách là một nam trung niên mặt rỗ đầy tự tin với mái tóc vàng. "Nhanh thật." Lâm Thịnh gật đầu. "Thầy. Hán Mỗ đã là đội thợ xây tốt nhất rồi, ngoài ra chúng ta còn thuê thêm hai nhóm hỗ trợ nữa, tốc độ chắc phải đạt đến ngưỡng nhanh nhất rồi." Adolf cúi người thấp giọng nói. "Đi thôi, chúng ta đi sang chỗ khác nói chuyện." Lâm Thịnh xoay người đi đến chỗ lều vải lớn dùng để nghỉ ngơi được dựng cách đó không xa. Hai người đi vào trong một căn lều màu xanh lá cây, lập tức có người vội vàng rót cho bọn họ hai ly nước nóng rồi lui ra. "Cách thức minh tưởng thầy đưa em khi trước còn nhớ không?" Lâm Thịnh tìm một băng ghế ngồi xuống, hỏi. "Nhớ ạ. Cả Hôi Ấn thầy đưa em lúc trước, em cũng đã thuộc cả rồi." Adolf nhanh nhẹn đáp lời. Lâm Thịnh gật đầu vô cùng hài lòng. Adolf quả không hổ là người có tư chất tốt nhất cậu từng gặp. So với Saru vẫn còn ở Tịch Lâm, hiệu suất và tốc độ của Adolf quả thực là nhanh đến không tưởng. Chỉ trong vòng bốn ngày, thân thể của cậu ta đã có thể miễn cưỡng khôi phục đến mức độ có thể minh tưởng được. Sau khi giới sắc*, cậu ta lại nghỉ ngơi cho khỏe, ăn uống điều độ, tĩnh dưỡng cẩn thận. (*) Quá trình rèn luyện đầy thống khổ, sau đó sẽ vô cùng thoải mái, nhẹ nhõm. Trong bốn ngày ngắn ngủi, cả người Adolf cũng đã điều chỉnh đạt đến yêu cầu thấp nhất của minh tưởng. Thậm chí lúc Lâm Thịnh kiểm tra, cậu còn bị bất ngờ. Người này quả giống như được sinh ra để minh tưởng, tinh thần vô cùng tập trung. Sau khi cậu chắc chắn được Adolf không có vấn đề gì về tinh thần thì lập tức giao Hôi Ấn và phương pháp minh tưởng cho đối phương. Adolf cũng không hề khiến cậu thất vọng. Từ sau lần đầu tiên tiếp xúc với phương pháp minh tưởng và Hôi Ấn, cậu ta đã cho thấy một tư chất hơn người. Phần Hôi Ấn được cậu ta ghi nhớ một cách hoàn hảo, chỉ trong lần đầu minh tưởng đã thành công. Xế chiều hôm ấy, quanh thân mình Adolf đã nổi lên một lớp phòng vệ mờ ảo đặc biệt. Dường như còn nhanh gấp bảy, tám lần Lâm Thịnh lúc ban đầu. Lúc mới minh tưởng, Lâm Thịnh cũng phải mất đến cả tuần mới có thể tạo nên lớp màng phòng vệ của Công Sự như vậy.