Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 209 : Tín hiệu (3)

Editor: Nguyetmai Hai người trao đổi số điện thoại rồi lên xe trở về lại thành phố. Lâm Thịnh được đưa về đến tận cửa trường học. Cậu lập tức phái đi mười tên binh sĩ Hầm Giam dưới quyền, bắt đầu tiến hành rà soát toàn bộ Tree Minton trên diện rộng. Bởi vì binh sĩ triệu hoán có một ưu thế rất lớn là tất cả đều biết bay, vậy nên về mặt cảm ứng chúng có ưu thế không nhỏ so với đội siêu pháp đặc chủng ở chỗ của Mã Y. Chỉ trong vòng một tiếng sau. Lâm Thịnh nhận được phản hồi từ các binh sĩ, cậu thống kê qua các vị trí điểm đen sau đó gọi điện thẳng đến chỗ Mã Y. Lâm Thịnh dự định đưa toàn bộ tin tức điểm đen cho Mã Y, nhưng đột nhiên lại nhớ đến "thẩm thấu, chất lỏng đen, thủy triều đen, sương mù dày đặc" được ghi chép trên sách trong giấc mơ. Đây dường như là hiện tượng có quan hệ tăng tiến. Đặc biệt là sương mù dày đặc cuối cùng... Lâm Thịnh còn nhớ rất rõ, ban đầu, khi cậu tiến vào khu vực thành Hắc Vũ thì gặp phải lớp sương mù rất dày mà đưa tay ra không thấy được năm ngón. Mã Y hết sức kinh ngạc khi nhận được điện thoại. Có lẽ anh ta không ngờ được tốc độ của người bên Thánh Điện lại nhanh đến thế. "Cậu chắc chắn tin tức về những vị trí này không có vấn đề gì chứ?" "Không có vấn đề gì hết. Tôi đảm bảo." Lâm Thịnh đáp lại bằng giọng chắc nịch: "Phải rồi, tôi muốn hỏi một chút. Anh có biết thẩm thấu và chất lỏng đen không?" "Thẩm thấu? Đêm đen?" Mã Y hỏi bằng giọng quái lạ: "Cậu đã hỏi mấy vị cao nhân trong Thánh Điện hay chưa? Thẩm thấu chính là một trong những biểu hiện ban đầu của điểm đen đấy. Hiện tượng thẩm thấu xuất hiện trước, đồng thời kéo theo sự xuất hiện của những tình huống kỳ quái, và đi kèm với đó là người chết. Tiếp sau đó chính là điểm đen, có lẽ chính là đêm đen mà các cậu nói. Giai đoạn này sẽ nhanh chóng thu hẹp lại, nhưng không bao lâu sau, điểm đen sẽ tự tan biến." "Thực ra là... Ban nãy tôi nói không phải là "dạ" của ban đêm, mà là "dịch" của chất lỏng..." Lâm Thịnh nói rõ ràng. "Vậy không phải chính là điểm đen hay sao? Điểm đen khuếch đại không phải là bùn đen, chất lỏng đen đấy à?" Mã Y cười nói: "Được rồi, nếu đã tìm ra tất cả, vậy tôi cũng phải nhanh chóng phái người đi thăm dò đây. Thù lao sẽ trả cho cậu nhanh thôi." "Được." Điện thoại đã ngắt. Lâm Thịnh đứng trước cửa trường học, yên lặng hồi lâu. Cậu nhớ lại căn phòng dưới đất bên trong Công hội Chiến Sĩ ở thành Hắc Vũ với mớ sách vở lộn xộn đầy trên mặt sàn kia. Đột nhiên cậu thấy hơi phiền não. "Điện chủ. Lúc tâm trạng không tốt, cùng Cardura tâm sự một chút là sẽ tốt lên ngay đó." Không biết từ lúc nào, Cardura đã hiện hình ra, đi đến bên cậu nhẹ giọng nói. Tuy tồn tại giống như một phân hồn, nhưng sau khi nó thích ứng với ký ức và tiếp nhận thông tin của thế giới này, càng ngày nó càng giống một người bình thường hơn. "Tôi không có hứng thú chơi trò diễn kịch với chính mình." Lâm Thịnh liếc mắt nhìn nó, bình tĩnh đáp. "Nhưng không phải, khi một người đang suy nghĩ thì hay có xu hướng tự độc thoại à? Tự mình tranh luận với chính mình nữa? Chẳng qua chúng ta đang cụ thể hóa quá trình mà thôi." Cardura mỉm cười nói. "Cậu nói đúng." Lâm Thịnh lạnh nhạt đáp: "Nhưng tôi không thích nói nhảm với con trai." "Vậy à? Em hiểu rồi..." Cardura không thèm để ý xem liệu mình có chọc giận Lâm Thịnh hay không. Phải hiểu là, một khi chọc giận Lâm Thịnh, thân thể của nó sẽ lập tức bị Lâm Thịnh điều khiển. Nó bình tĩnh xoay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong một con ngõ nhỏ. Lâm Thịnh không thèm chấp, hiện tại, cậu đang chủ động đào tạo tính tự chủ của những tướng lĩnh này, đặc biệt là khi giờ đây thuộc hạ đáng tin cậy càng lúc càng khó tìm. Nếu muốn đào tạo từ đầu tướng lĩnh có thể hoàn toàn tin tưởng thì cần thời gian huấn luyện rất dài và còn cần cả chút ít may mắn kèm theo nữa. Nhưng các binh sĩ, tướng lĩnh triệu hoán lại khác nhau. Bản thân bọn chúng chính là do Lâm Thịnh phân tách linh hồn tạo thành, nói dễ hiểu hơn, bọn chúng chính là một phần trong linh hồn của Lâm Thịnh. Có điều, bởi vì sự khác biệt về ký ức, thông tin và thân thể, nên đã gây ra ảnh hưởng đối với linh hồn, tạo thành sự phân hóa sâu sắc. Giống như tế bào từ từ phân chia thành các bộ phận vậy. Khi tất cả bọn chúng hợp lại thì sẽ trở thành một Lâm Thịnh hoàn chỉnh nhất. Nhìn theo bóng Cardura rời khỏi, Lâm Thịnh quay trở lại trường học, tiếp tục lên lớp. Xế chiều. Mã Y lại gọi điện thoại tới, bày tỏ sự biết ơn đối với Lâm Thịnh, đồng thời thông báo khoản thù lao đã được chuyển đến tài khoản ngân hàng của cậu. Anh ta hi vọng cậu đem theo mật khẩu đến ngân hàng tiếp nhận. Lâm Thịnh lên lớp buổi chiều, đồng thời cũng minh tưởng trong suốt khoảng thời gian đó. Đáng tiếc, Thánh lực của cậu vẫn không có tiến triển gì cả, mọi thứ vẫn y hệt như những ngày trước đó. Cho dù là đàn hạc Huyết Lam hay minh tưởng Hôi Ấn, cậu đều bị khối linh hồn vô cùng ngoan cố của Vua Thép ngăn cản. Đây là loại tình huống trước nay cậu chưa bao giờ gặp. Mang theo tâm trạng có phần khó chịu, Lâm Thịnh rời khỏi trường học, lang thang ngoài đường khi chạng vạng tối. Cậu tình cờ gặp chị gái Lâm Hiểu đang vừa ăn vừa đi từ con phố chuyên bán đồ ăn ra. Lâm Hiểu đi cùng với hai bạn nữ khác, đứng trước cửa quán trà sữa nói chuyện phiếm. "Gần đây chị gầy đi đấy, nhưng mà chân bình phục nhanh thật." Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai Lâm Thịnh. Cậu không cần nhìn cũng biết đấy là ai. "Tới là tốt rồi, có vài việc tôi muốn hỏi cậu. Mặc dù ký ức của cậu giống hệt ký ức của tôi, nhưng tôi hi vọng cậu sẽ dùng ký ức và góc độ thuần túy nhất của chính mình để suy nghĩ về vấn đề của tôi." Cardura đứng cạnh cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc, vội vàng đáp lại. "Vâng." Lâm Thịnh quay lại, mắt nhìn thẳng vào Cardura. "..." "Có đẹp không?" Cardura nhẹ nhàng xoay xoay chiếc váy dài trên người. Đôi chân dài trắng thon thả, hoàn hảo không tì vết, đường cong gần như đạt đến tỷ lệ vàng. Eo thon, môi anh đào, mái tóc dài màu bạch kim, bộ ngực nhỏ đầy đặn, thêm vào đó là một nét quyến rũ thuần khiết. Đó chính là "cô" hiện tại. Nếu như không phải có sự liên kết linh hồn cùng khuôn mặt xinh xắn thân quen kia, Lâm Thịnh còn nghĩ rằng mình nhận lầm người. "Điện chủ, anh bị kích thích rồi." Cardura ngọt ngào nói. "Tôi không hề." "Đừng phủ nhận, chúng ta là một thể. Em cảm nhận được mà." Cardura vạch trần Lâm Thịnh không hề nhân nhượng. "..." Lâm Thịnh chăm chú nhìn "cô", mặt không đổi sắc. "Anh thích không? Bây giờ em trở thành con gái chính hiệu luôn rồi nè." Cardura cảm nhận được rất rõ ràng sự biến hóa nho nhỏ trong nội tâm của bản thể, trên gương mặt xinh đẹp của nó là nụ cười đắc ý. "Anh muốn em làm gì của anh đây?" Nó đến gần Lâm Thịnh, tay nắm lấy tay cậu: "Chồng? Người yêu? Thầy? Em trai? Hay là... chủ nhân?" Nó nhẹ nhàng áp bộ ngực nhỏ của mình lên tay Lâm Thịnh, đáy mắt lấp lánh dòng chảy yêu thương quỷ dị. "Vậy mới nói, rốt cuộc là cậu học được mấy thứ này ở đâu thế hả?" Lâm Thịnh thấy hơi đau đầu. "Hả? Vậy chủ nhân, anh không thích sao? Chẳng lẽ anh thích đồng phục quyến rũ?" Cardura chớp đôi mắt to tròn, nghi hoặc. "Hay là anh không thích loại ngây thơ mà muốn loại trưởng thành hơn một chút?" Nó thử dò xét: "Anh trai? Cha? Ông nội??" "..." Lâm Thịnh không còn gì để nói, lập tức xoay lưng bỏ đi. "Nhưng mà em có cảm giác, với bộ dạng này, hình như em được yêu thích hơn lúc trước ấy nhỉ… Lạ thật đó, rõ ràng lúc trước, với vẻ ngoài của một cậu bé trai, đáng ra em nên được yêu chiều hơn mới đúng..." Cardura tự lẩm bẩm. Lâm Thịnh đi phía trước, nó bước theo phía sau. Chiều cao của cả hai có sự chênh lệch rất lớn, Cardura chỉ cao đến eo Lâm Thịnh. Nhưng mà, trời sinh nó đã xinh đẹp, đáng yêu, mỹ miều, gương mặt thuần khiết trong sáng. Cùng với bộ váy tơ tằm màu trắng, vòng eo thon gọn, đôi môi anh đào, thêm cả làn da mềm mại, căng mọng, "cô" đã khiến không ít người qua đường không kiềm được phải quay lại nhìn kỹ hơn. Người bình thường khi thấy người đẹp thường sẽ không biểu hiện một cách thái quá. Phần lớn mọi người đều làm bộ mắt nhìn thẳng phía trước, sau đó đợi đến khi đối phương không để ý thì mới len lén trộm liếc mắt nhìn lâu hơn vài cái. Một vài người thì làm bộ như đang nhìn sang vật khác, hướng khác hoặc là vội vã lướt qua thật nhanh, song thực ra cũng đang lén nhìn về phía Cardura. Lâm Thịnh để ý, có không ít đàn ông trung niên có phản ứng vô cùng mãnh liệt, hiển nhiên là phong cách ăn mặc này của Cardura có tính sát thương cực cao với phái mạnh trong độ tuổi này. Nhưng hiện tại, Lâm Thịnh cũng không có tâm trạng để quan tâm những chuyện này. Mục đích duy nhất của cậu chính là phải sớm tiêu hóa khối linh hồn của Vua Thép trước đã. "Tôi muốn biết đáp án của vấn đề này đó." Cậu trực tiếp truyền mối nghi ngờ sang phía Cardura. Hai người một hồn hai xác, tư tưởng tương thông. Trong nháy mắt, Cardura cũng nhìn ra Lâm Thịnh đang muốn hỏi điều gì. "Lúc trước, tâm nguyện lớn nhất của em chính là thoát khỏi Hầm Giam, để thấy lại ánh mặt trời. Vậy nên, chủ nhân triệu hoán em, vốn chính là giúp em hoàn thành tâm niệm và xóa bỏ chấp niệm của mình." Nó khẳng khái đáp lời. "Là như thế à?" Lâm Thịnh cau mày: "Vậy thì, chấp niệm của Vua Thép là gì đây?" "Em đoán, là làm lại một lần nữa…" Cardura mỉm cười. "Làm lại một lần nữa?" "Lão già chết tiệt kia, phần sâu thẳm và nặng nề nhất trong lòng ông ta là sự áy náy. Chắc chắn ông ta muốn cứu vãn tất cả, cứu vãn sự thất bại ban đầu." Cardura tiếp tục nói: "Vậy nên, chúng ta dựng lại một khung cảnh hệt như năm đó là đủ rồi." "Cứu vãn sao??" Lâm Thịnh yên lặng.