Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 203 : Điều kỳ lạ (3)

Editor: Nguyetmai "Chạy đi... mau lên..." Ánh mắt của ông Carney tối tăm, ông vỗ lên cánh tay của Adolf một cách khó khăn. Ầm!! Bức tường bên cạnh ba người bị phá vỡ. Lão Jayne đi ra từ trong lỗ hổng, trên gương mặt đen đúa nở một nụ cười dữ tợn. "Thật là đáng tiếc… Những người đã nhìn thấy hình dáng này của ta đều phải chết." Lão ta giơ tay lên, chuẩn bị ra tay. Phịch!! Từ bên trái có một bóng người hung hăng húc vào ông ta. "A a a a!!!" Bóng người ấy rõ ràng là Jayne Jr., bây giờ ánh sáng màu tím trong mắt gã càng ngày càng sáng chói, thân hình to hơn vừa rồi rất nhiều. "Tôi giết ông!!!" Gã điên cuồng phẫn nộ húc thẳng vào người lão Jayne, lực đẩy cực lớn làm hai người đâm vỡ tường, bay khỏi lầu hai trong nháy mắt. Hai người điên cuồng đánh nhau qua lại ngay giữa không trung, tiếng tay đấm chân đá lớn như tiếng búa tạ nện chát chúa ở trên một cái trống lớn, nặng nề mà vang vọng. "Chạy mau!!" Carney đang hấp hối cố gắng gào lên. Adolf lấy lại tinh thần, chuẩn bị cõng cha chạy xuống. Bỗng nhiên, cậu ta như vừa sực nhớ ra cái gì, vội vàng run rẩy lấy ra một viên đá màu trắng từ ví tiền trong túi áo. Đây là vật mà kiếm sĩ Hắc Vũ đã đưa cho cậu, trong lúc nguy cấp có thể bóp nát nó để xin sự trợ giúp của Thánh Điện. Adolf run rẩy cầm lấy nó, dùng sức bóp chặt. Nhưng tay của cậu rất run, cảm xúc khẩn trương đã đẩy cậu ta đến bờ vực sụp đổ. Tay cậu không cẩn thận nắm trượt, viên đá kia rơi xuống đất lăn ra chỗ khác. "Không!" Adolf nhanh chóng cõng Carney đuổi theo, nhặt nó lên lại lần nữa. Bụp! Viên đá đã bị bóp nát, độ cứng của nó chỉ tương đương với một quả trứng gà. Sau khi bóp nát thì bên trong rớt ra một đám bụi đá, rơi xuống đất rồi từ từ biến mất. "Em đang làm gì vậy, chạy mau! Rời khỏi chỗ này ngay!!" Chị Sina vừa đuổi theo vừa lo lắng kêu lên. "Không! Chúng ta không thể đi!!" Sau khi đã bóp nát viên đá thì Adolf cũng tỉnh táo lại. Cậu ta gắng sức cõng cha, quay sang nhìn chị gái. "Chúng ta đang cõng người nên chắc chắn không thể chạy thoát khỏi lão Jayne, đi ra ngoài thì chỉ có đường chết! Điều quan trọng nhất bây giờ là phải xử lý vết thương cho ba. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất, chúng ta đi xuống tầng hầm ngầm đi!!" Cậu ta nói một cách quả quyết. "Em điên rồi à!!? Sau khi ra ngoài chúng ta có thể báo cảnh sát!" Sina vô cùng hoảng sợ nhìn em trai mình. "Vô dụng thôi, chị cảm thấy cảnh sát có thể chống lại lão Jayne ư?" Adolf nhanh chóng hỏi lại: "Đi theo em!!" Cậu ta không nói nữa, cõng Carney chạy về phía cầu thang. "Adolf!!" Sina ở phía sau kêu to. "Tin em đi! Sẽ có người tới cứu chúng ta! Chắc chắn đấy!!"Adolf cũng gào lên mà không quay đầu lại. Bây giờ, niềm hy vọng duy nhất của cậu chính là lực lượng thần bí đứng sau kiếm sĩ Hắc Vũ có thể tới kịp. Bọn họ đã từng hứa là sẽ bảo vệ mình an toàn mà! … … Ở một vùng rừng núi thuộc ngoại ô, trong một căn nhà ba tầng nhỏ màu trắng. Lâm Thịnh yên lặng đứng trước trận đồ triệu hoán, bên người quanh quẩn một đám sương trắng dày đặc. Trên trận đồ nghi thức trước mặt cậu cũng đang có một luồng sáng trắng mỏng manh, nhìn cứ như có người đang lấy đèn pin chiếu lên trên đó. Cậu đang ở thời khắc mấu chốt của nghi thức triệu hoán. Đây đã là lần thứ ba cậu triệu hoán trong hôm nay, hai lần trước triệu hoán ra toàn là binh sĩ Hầm Giam, tổng cộng có tám gã. Mà lúc này, có vẻ như cậu đã triệu hoán hết binh sĩ Hầm Giam rồi. Trong tầm nhìn của đã không còn xuất hiện quả cầu ánh sáng của binh sĩ Hầm Giam nữa, chỉ còn lại một phần có thể triệu hoán. Lâm Thịnh lựa chọn một lát, rất nhanh đã xác định được rằng lần này sẽ triệu hoán kiếm sĩ Hắc Vũ. Kiếm sĩ Hắc Vũ là loại sinh vật triệu hoán được cậu dự trữ nhiều nhất. Dù sao thì lúc trước cậu cũng đi xung quanh thành Hắc Vũ và giết cũng hơn trăm gã kiếm sĩ Hắc Vũ. Bây giờ nếu muốn triệu hoán thì cũng không thể dùng hết trong một thời gian ngắn được. Ngược lại mấy binh sĩ Hầm Giam đã bị tổn thất không ít khi còn ở Tịch Lâm, hơn nữa không phải cứ giết được binh sĩ Hầm Giam nào cũng sẽ có mảnh vụn linh hồn. Vì thế nên tỷ lệ triệu hoán thành công sẽ bị giảm xuống. Chỉ có những thân thể có mảnh vụn ký ức linh hồn mới có thể bị triệu hoán, đây là một trong những nguyên tắc Lâm Thịnh phát hiện được khi triệu hoán. Lúc trước cậu cũng thử gọi Khiên Thánh Tàn Bạo ra, nhưng đáng tiếc là Khiên Thánh Tàn Bạo bị chết trước đó chẳng thể triệu hoán lại được nữa. Xoẹt… Chẳng mấy chốc, khi Lâm Thịnh đang nhắm mắt lại thì khói đen trước mặt cậu đã cấp tốc ngưng tụ thành hai gã kiếm sĩ Hắc Vũ. Trên lưng hai gã đều đeo trường kiếm, trên đầu quấn băng vải màu trắng, dáng người cao lớn mạnh mẽ, vẫn đứng im không nhúc nhích. "Hai gã à… tỷ lệ thật là thấp…" Lâm Thịnh thở dài một hơi. Cậu mở mắt ra nhìn hai gã kiếm sĩ Hắc Vũ, dùng ý nghĩ làm hai gã kiếm sĩ tự rời khỏi. Không gian linh hồn của cậu vẫn còn có thể triệu hoán một lần nữa. Lần này cậu định triệu hoán chiến sĩ mặc giáp đỏ cầm rìu ngắn mà lúc trước cậu đã giết ở Công hội Chiến Sĩ. Ngay sau đó, cùng với tiếng đọc câu thần chú khởi động trầm thấp, một tầng sương trắng lại vây quay người Lâm Thịnh. Cậu không hề chú ý thấy trong túi sách ở trên đất bên cạnh có một viên đá đang lóe ra ánh sáng trắng đồng thời khẽ rung lên từng đợt. Xoẹt… Trong nháy mắt, lại có hai gã chiến sĩ giáp đỏ từ từ ngưng tụ, quỳ một gối với Lâm Thịnh. Toàn thân của những chiến sĩ giáp đỏ này được bọc ở trong áo giáp, bên hông giắt hai cây rìu cán ngắn, phía sau mũ giáp có thể loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ. Dáng người của bọn họ cao lớn hơn kiếm sĩ Hắc Vũ một chút, nhưng lại cân đối hơn so với binh sĩ Hầm Giam, mức độ vừa vặn ở giữa hai loại vật triệu hoán kia. Lâm Thịnh mở mắt ra, kiểm tra lại những đường kết nối linh hồn trong đầu. Bây giờ số binh lính mà cậu đang nắm giữ cũng khá nhiều, gồm có: mười binh sĩ Hầm Giam, ba kiếm sĩ Hắc Vũ, hai chiến sĩ giáp đỏ, về tướng lĩnh thì có Cardura và Vua Thép. "Còn đang thiếu lực lượng trung cấp, có điều quy mô thế này cũng xem như là khá ổn rồi. Giờ mình đã có thể thành lập một tổ chức nho nhỏ." Lâm Thịnh kết thúc nghi thức, bắt đầu sửa soạn thu dọn hiện trường. Nhờ có số nguyên liệu và tiền mà Adolf ủng hộ, cậu đã có thể hoàn toàn không cần lo lắng mà triệu hoán thoải mái. Chỉ cần có đủ chỗ trống linh hồn thì cậu có thể nhanh chóng mở rộng quy mô của hội Thiết Quyền. Cậu cuộn lại trận đồ nghi thức bằng bạt nhựa ở trên đất, phủi nhẹ bụi đất và bột vật liệu trên đó, trong lòng hơi cảm thán. Tấm bạt vẽ trận đồ nghi thức này đã đi theo cậu rất lâu rồi, cậu vẫn luôn dùng từ Tịch Lâm cho tới bây giờ, nhưng chưa hư hao lần nào. Cái lỗ lớn ở giữa là cậu cố ý khoét ra để dựng cột lửa. "Chỗ trống linh hồn đã hết rồi. Mình đã triệu hồi nhiều binh lính như vậy, có thể để lại một ít để bảo vệ mình và người thân, còn lại thì cứ phái đi ra ngoài và hành động tự do, dương danh cho hội Thiết Quyền." Những binh lính này cũng có tư duy, tuy rằng ở mức độ hơi thấp, không độc lập và mạnh mẽ bằng Cardura và Vua Thép, nhưng nếu thả tự do thì cũng có thể thực hiện một số nhiệm vụ đơn giản. Chỉ cần đặt ra giới hạn trước là được. Lâm Thịnh cầm túi sách lên, kéo khóa ra, nhét trận đồ nghi thức vào trong. "Ồ?" Bỗng nhiên cậu nhìn thấy viên đá màu trắng trong túi sách đang phát sáng và hơi rung. "Đây là…?" Cậu bỗng nhiên nhớ ra, đây là viên đá một cặp với viên cậu đã đưa cho Adolf. Từ khi cậu phát hiện bản chất của Thánh lực là linh hồn thì đã khai phá được ứng dụng đơn giản này. Truyền Thánh lực vào trong một viên đá, sau đó bẻ đôi, mỗi người cầm một nửa. Chỉ cần một trong hai viên đá bị vỡ, Thánh lực bị tản ra thì viên còn lại cũng sẽ có phản ứng, người còn lại cũng sẽ phát hiện ra. Nhìn viên đá màu trắng đang không ngừng rung, Lâm Thịnh ngập ngừng một chút rồi đứng dậy. "Cardura." Cậu hạ giọng gọi. Một luồng khói đen nhanh chóng ngưng tụ trước mặt cậu, biến thành một bóng người mờ ảo. "Đi dẫn Adolf tới gặp tôi." Khói đen hình người bỗng tản ra, hóa thành vô vàn sợi nhỏ, cấp tốc bay thẳng về phía nội thành. Vụt… Vụt vụt vụt vụt… Ngay sau đó từ trong căn nhà lại có thêm từng sợi từng sợi khói đen bay ra. Hơn mười sợi khói đen ngưng tụ thành một cụm, hệt như một đám mây đen, sau đó tản ra và bay về phía Adolf.