Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 202 : Điều kỳ lạ (2)

Editor: Nguyetmai Việc thu thập nhiều nguyên liệu trong thời gian ngắn như vậy với cậu mà nói thì thật là quá sức tưởng tượng. Nếu nguyên liệu đã đầy đủ hết mà tiền cũng không thiếu, Lâm Thịnh dự định bắt đầu triệu hoán thật sự, hơn nữa còn tìm một chỗ để thành lập cứ điểm. Cậu nói với Adolf là đang cần mua một miếng đất. Ngay hôm sau, Adolf đã kêu người đưa cho cậu một sổ đỏ quyền sử dụng đất trong hai trăm năm của một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô. Có nghĩa là, ngọn núi nhỏ ở ngoại ô kia từ giờ cho tới hai trăm năm sau sẽ thuộc quyền sở hữu của mình Lâm Thịnh. Adolf làm việc cực kỳ nhanh chóng và hiệu quả, cho dù Lâm Thịnh có yêu cầu cao cỡ nào thì cũng không có chỗ để chê. Lại qua một ngày nữa. Người của Adolf lại tới. Để biểu đạt lòng thành kính của mình với Thánh quang, sau khi nghe được Lâm Thịnh đang thiếu tiền... Adolf đã gửi hết tiền tiết kiệm của mình vào trong một tài khoản không tên, đồng thời cứ cách một đoạn thời gian cậu ta còn gửi tiền vào thêm. Tài khoản này sẽ tự động chuyển một khoản tiền vào trong một tài khoản khác của Lâm Thịnh. Giờ ngay cả Lâm Thịnh cũng thấy bản thân cậu cũng không có lòng thành kính với Thánh quang bằng Adolf. Cứ như vậy, đã có Adolf làm hậu cần, Lâm Thịnh định thử làm mấy thí nghiệm trước kia chưa bao giờ làm vì không có tiền. Cậu thấy việc tuyển thằng nhóc này gia nhập vào hội là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, cuộc sống của cậu bây giờ so với khi còn ở Tịch Lâm thì quả là thiên đường. Không cần tự cậu để dành tiền tìm mua nguyên liệu, chỉ cần ra lệnh một câu là được. Sau khi đã có được một số tiền ủng hộ lớn, Lâm Thịnh quả quyết triệu hoán một lượng lớn các binh sĩ, thành lập một cứ điểm hoàn toàn mới. Lực lượng của hội Thiết Quyền vẫn còn quá mỏng, danh tiếng cũng không được tốt. Nhưng không sao, chỉ cần đổi một cái vỏ thì cậu vẫn có thể tiếp tục lăn lộn trong giang hồ. Cardura đã bị thương nặng, giờ chỉ còn mỗi Vua Thép ở ngoài, mỗi lần có chuyện rắc rối gì thì bản thể là cậu cũng chẳng còn ai để gọi trợ giúp kịp thời cả. Trong thời gian ngắn, Lâm Thịnh cảm thấy tạm thời mình không có cách nào triệu hoán được một boss mạnh mẽ. Nhưng mấy con quái vật tinh anh có đủ sức mạnh thì cậu vẫn có thể triệu hoán được một mớ. Lâm Thịnh chọn một thời gian rảnh, cầm theo trận đồ đã được vẽ sẵn đi thẳng tới chỗ ngọn núi mà Adolf đã đưa, chuẩn bị tìm một chỗ sâu trong rừng để tiến hành nghi thức triệu hoán mới. Còn về phần Adolf, phải chờ cậu ta tu dưỡng thân thể cho tốt, không ăn chơi đàn đúm nữa, trong cơ thể tích góp được một ít tinh lực thì mới có thể bắt đầu chính thức tu luyện được. Nếu cơ thể quá yếu mà còn cố thì không phải là tu luyện, mà là đi tìm chỗ chết mới đúng. … … Bụp! Có một tiếng quái lạ ở bên ngoài biệt thự. Adolf từ từ ngoi lên từ dưới bể bơi, trèo lên bờ. Cậu ta hơi nghi hoặc nhìn về phía ngoài tường. Nghe theo lời dạy bảo của sứ giả Hắc Vũ, để nhận được sự chỉ dẫn đích thực của Thánh quang, cậu thật sự bắt đầu rèn luyện thân thể, khôi phục sức lực và giảm bớt số lần chơi bời ăn nhậu. Nếu muốn tu luyện Thánh lực thì trước hết phải có một cơ thể cường tráng. Cho nên mấy ngày qua cậu sống rất có quy củ. Bụp bụp! Bên ngoài lại có hai tiếng nổ trầm đục, hình như có thứ gì đó bị vỡ tung, nhưng phạm vi lan ra không lớn. Adolf trùm khăn khô lên người, mang dép trong nhà rồi đi vào trong căn phòng khô ráo ấm áp bên cạnh, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo. Cậu ta cũng không lo lắng về vấn đề an toàn. Căn biệt thự này có chế độ bảo an cao cấp nhất, bên ngoài có tới ba tầng phòng hộ kín mít, tuần tra 24/24, hơn nữa còn được trang bị súng. Mà lúc này ông già cậu đang trao đổi hợp tác với lão Jayne, ông chủ tập đoàn Jayne. Chị gái đang xử lý công việc của tập đoàn ở tầng hai. Khắp các nơi trong nhà có đủ các loại camera mini, gần như không có góc chết, một khi xảy ra chuyện gì sẽ tự động kết nối với máy tính trung tâm của cục cảnh sát Tree Minton. Bụp!! Adolf vừa mặc quần áo xong, đang định về phòng nghỉ một lát thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động quái lạ kia. Tiếng động cũng không lớn, chỉ ở vùng phía sau bể bơi mới nghe rõ. "Tiếng gì vậy?" Cậu hơi nhăn mày lại, cầm di động lên, chuẩn bị gọi đội trưởng đội canh gác ở bên ngoài. Ầm!! Bức tường bên cạnh bỗng nhiên nổ tung, ở giữa xuất hiện một cái lỗ lớn. Những mảnh vụn bị nổ tung văng khắp nơi, một bóng người cao lớn mặc quần áo cảnh sát từ từ đi vào qua lỗ hổng. "Mooney, mau cút ra đây nhận lấy cái chết!!" Bóng người kia bỗng điên cuồng hét lên, trên người gã bộc phát ra một luồng khí mạnh mẽ, thổi bay những cát bụi xung quanh. "Lawrence? Jayne Jr.!?" Adolf đang đứng cạnh bể bơi ngẩn cả người sau khi nhận ra thân phận của người kia. Từ khi nào mà cái gã Jayne ngược đời đi làm cảnh sát lại có được loại năng lượng kỳ quái này vậy? Không chờ cậu ta kịp phản ứng, vài người bảo vệ đang tuần tra nhanh chóng chạy tới, chĩa súng về phía Jayne Jr.. Cơ thể Jayne Jr. vừa uốn vừa gập, lách trái né phải, chỉ mấy bước đã nhanh chóng tới trước mặt nhân viên bảo vệ rồi tát bay người đó ra. Bụp!! Hai người bị tát bay ngay tại chỗ, miệng phun ra máu tươi, bay thẳng ra mấy mét, ngã lăn ra mặt đất. Nhìn họ có vẻ chẳng thể sống nổi nữa. Mấy người còn lại hoảng sợ hét ầm lên, tay cầm súng run lẩy bẩy. Họ vứt súng xuống đất rồi xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn bị Jayne Jr. xông lên tát cho mỗi người một cái đến nỗi gãy xương sống, hộc máu ngã xuống đất. Cơ thể Jayne Jr. lúc này cứ như sắp bục ra khỏi bộ quần áo cảnh sát, trên mặt nổi chằng chịt tơ máu màu đỏ, trong hai con mắt có ánh sáng tím lập lòe, hơi thở phì phò như một con thú hoang. Hai tay gã có máu chảy thành dòng, bỗng nhiên gã xoay người nhìn thẳng về phía tầng hai. "A a a!!!" Gã chạy bịch bịch bịch rất nhanh, đạp mạnh xuống đất rồi nhảy lên rõ cao. Rầm!!! Adolf trơ mắt nhìn Jayne Jr. nhảy lên chừng bốn mét, hung hăng đâm thẳng vào cửa sổ phòng khách ở tầng hai. Tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng vang lên, chưa được bao lâu thì hai bóng người mạnh mẽ đã giáng từ trên trời xuống, nện ầm ầm xuống mặt đất. Một sinh vật có thân thể đen thui, gồ ghề và cao lớn như ma quỷ đang bóp chặt cổ của Jayne Jr., giơ gã lên cao. "Đã nhận được lễ vật của ta rồi chứ? Con trai yêu quý của ta..." Thứ ma quỷ màu đen vậy mà lại phát ra giọng nói của lão Jayne. Jayne Jr. điên cuồng giãy giụa đấm đánh, muốn thoát khỏi tay của lão ta. Thế giới quan suốt hai mươi năm của Adolf giờ phút này đã sụp đổ ầm ầm. Đầu cậu ta trống rỗng trong giây lát, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã nhanh chóng xoay người chạy như điên về phía cầu thang dẫn lên tầng hai của biệt thự. Cha và chị cậu vẫn còn ở trên đó!! Một bước nhảy ba bậc, chỉ bằng vài bước cậu ta đã tới lầu hai. Adolf nhìn quét một vòng, toàn bộ tầng hai bụi mù cuồn cuộn, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đang kịch liệt ho khan và thở dốc. Cậu nhanh chóng nhìn thấy chị Sina cõng cha Carney máu me be bét khắp người, đỡ tường khập khiễng đi qua bên này. "Chị!" Adolf nhanh chóng xông tới đỡ chị gái và cha đang sắp ngã. "Cha bị thương rồi! Đi thôi! Mau rời khỏi chỗ này! Người nhà họ Jayne... toàn là quái vật!!" Mặt chị Sina đầy vẻ sợ hãi. Adolf không nói một lời, vội vàng lao tới đỡ lấy cha mình rồi cõng ông lên. "Không sao đâu, không sao, chắc chắn sẽ không sao đâu mà!!" Cậu thì thào, cảm xúc gần như đã đến bên bờ vực kinh hoàng. Máu trên người cha cậu không ngừng chảy xuống, thấm lên người, lên tay và lên quần áo cậu, nhỏ xuống đất, không hề có dấu hiệu dừng lại. Một bên eo của Carney có một miệng vết thương lớn, nát bấy. Một cây gậy bằng kim loại hình tam giác đâm sâu vào trong đó. Adolf luống cuống muốn bịt lại miệng vết thương để ngừng máu nhưng chẳng hề có tác dụng. Cậu ta càng đè thì máu chảy càng nhanh.