Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 18
Một lúc sau.
Lâm Thịnh ngồi trong phòng bếp, xem xét cẩn thận cấu tạo của thanh kiếm đen vừa lấy được từ chỗ gã kiếm sĩ thối rữa.
Thanh kiếm đen này dài khoảng một cánh tay, to cỡ một gang. Phần ngoài kiếm được phủ lên một lớp bóng loáng, lấp lánh tựa như pha lê, trên chuôi kiếm có phần quai bảo vệ màu đen. Giống với thanh kiếm bạc trước đó, thanh kiếm này cũng là kiếm chữ thập.
Trên phần nối giữa thân kiếm và chuôi kiếm cũng có khắc hình một con ngươi dựng đứng.
Có thể nói thanh kiếm này với thanh kiếm bạc kia giống nhau y như đúc.
"Vậy xem ra cái gã kiếm sĩ thối rữa kia chính là Ravel rồi." Sau khi Lâm Thịnh nhìn thấy những mảnh ký ức lúc trước, cậu đã lờ mờ đoán ra thân phận của đối phương.
"Điều khó tin nhất là mình có thể hấp thụ những ký ức của gã!?" Cậu giơ tay cầm lấy phần chuôi của thanh kiếm đen, nhẹ nhàng nhấc lên.
Thanh kiếm đen này nặng hơn thanh kiếm bạc một chút, so ra thì chắc khoảng gấp rưỡi thanh kiếm bạc.
Lâm Thịnh nhẹ nhàng nắm chặt cây kiếm trong tay rồi đưa qua đưa lại xem xét, chẳng ngờ thanh kiếm lại vô cùng vừa tay cậu.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu dâng lên khiến cậu có thể nhẹ nhàng đứng dậy, sức lực trên người như được ai tiếp thêm vào, luồng sức mạnh đầy khỏe khoắn không ngừng truyền vào người, từ chân dồn lên đến eo, sau đó là vai và cả cánh tay. Cậu đâm thẳng về trước một nhát đầy mạnh mẽ.
Xoẹt!
Thanh kiếm đen trong tay cậu vẽ ra một đường đen nhánh, vững vàng chuẩn xác đâm vào một điểm trong khoảng không trước mặt, tạo thành tiếng xé gió nho nhỏ.
"??!" Cả người Lâm Thịnh cứng đờ: "Cái gì vừa xảy ra vậy?"
Chiêu kiếm nhẹ nhàng, thuần thục cậu vừa thực hiện hoàn toàn giống như làm theo bản năng, không cần do dự suy nghĩ đến nửa giây.
Giống như đã được luyện đi luyện lại rất nhiều lần.
Lâm Thịnh sững người, sau đó lại giơ kiếm lên làm thử động tác khác.
Nhưng bất kể cậu có dùng kiếm đâm chém loạn xạ hết lên vẫn không mang lại cảm giác giống như chiêu thức đâm thẳng vừa thực hiện ban nãy.
Cuối cùng cậu quyết định bắt đầu thử tập luyện lại chiêu thức đâm thẳng.
Cậu tiếp tục tập luyện, Từng đường kiếm không ngừng đưa lên hạ xuống theo bài luyện tạo ra những âm thanh xoẹt, xoẹt rất nhỏ trong phòng bếp.
Cậu cảm thấy uy lực của chiêu này tuyệt đối không thể xem thường.
"Đợi chút đã! Chiêu thức này... hình như giống hệt chiêu thức mà cái gã kiếm sĩ thối rữa kia sử dụng!"
Lần trước, Lâm Thịnh chết dưới một nhát đâm thẳng, bây giờ lại không ngừng luyện tập nên lập tức có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Xoẹt!
Cậu lại tiếp tục dùng kiếm đâm thẳng về phía trước.
Rõ ràng đây chỉ là một chiêu cơ bản, nhưng sau khi phối hợp dùng lực toàn thân, uy lực nó phát huy lại vượt xa một chiêu cơ bản.
"Vị trí tấn công cũng giống hệt, là bên ngực trái... cũng là nơi chứa trái tim."
Liên tưởng tới những đoạn ký ức ngắn ngủi trước đây, Lâm Thịnh cũng đã láng máng đoán ra được. Rất có thể đây là ký ức thân thể cuối cùng của gã kiếm sĩ thối rữa kia.
"Nếu như trước đó mình có thể tiếp nhận những ký ức không trọn vẹn của gã kiếm sĩ thối rữa, thì việc lấy được cả ký ức thân thể cũng không phải loại chuyện quá khó tin nữa. Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra."
Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hưởng thụ cảm giác đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn một chút này.
Cầm theo cả thanh kiếm đen, cậu chậm rãi rời khỏi phòng bếp, quay trở lại phòng khách, kiểm tra thi thể gã kiếm sĩ thối rữa. Sau đó, cậu mới xác định chắc chắn không có gì bất thường xảy ra.
Cậu túm lấy phần quần áo trên thi thể, kéo gã đem vứt ra ngoài cửa rồi quay lại đóng cửa, cài then cẩn thận.
Bởi vì trang viên này không có nước nên Lâm Thịnh đành dùng tấm rèm cửa sổ thay cho khăn lau, xóa sạch vết máu đen còn dính trên tay mình.
Sau khi xong việc, cậu mới trở lại phòng sách rồi ngồi xuống, định bụng sẽ tiếp tục học thuộc và ghi nhớ các trang của cuốn sách "Bản chép tay về kiếm thuật".
Tuy nhiên, cậu vừa đặt mông ngồi xuống chưa được bao lâu thì lại bất ngờ phát hiện, mình có thể đọc hiểu ý nghĩa của một vài từ đơn trên trang sách cổ.
Kết hợp giữa dòng chú thích và hình vẽ minh họa, thậm chí cậu có thể đoán được nghĩa của cả trang sách, đại khái là đọc được vài phần ý nghĩa cơ bản.
"Việc này chắc chắn là do ban nãy mình đã tiếp nhận phần ký ức đứt gãy của kiếm sĩ Ravel!" Trong lòng Lâm Thịnh vui mừng khôn xiết, không ngờ giết được một quái vật hình người lại mang đến ích lợi to lớn đến thế.
Cậu liền đưa ra quyết định, nhanh chóng nhìn lướt qua trang sách một lượt.
Chẳng mấy chốc, cậu đã đọc qua hết cả quyển sách "Bản chép tay về kiếm thuật". Phần nội dung liên quan đến kiếm thuật trong sách quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cậu, thực sự ít đến thảm thương.
Cũng chỉ có vài trang đi kèm hình ảnh là viết về kỹ năng kiếm thuật đầy nổi tiếng của kiếm sĩ Ravel - Một Kích Phẫn Nộ.
Kết hợp với cả nội dung các trang sách trước đó, Lâm Thịnh về cơ bản đã đọc xong cả quyển.
"Một Kích Phẫn Nộ thay vì nói là kỹ năng kiếm thuật lẫy lừng của kiếm sĩ Ravel, thì nên nói rằng đó chỉ là một kỹ năng kiếm pháp bình thường, chẳng qua gã dùng quá mức thành công nên thành ra nổi tiếng."
Cậu lật trang sách qua lại, đôi mắt nhanh nhẹn nhìn lướt qua nội dung in bên trong sách.
"Sách này được gọi là Bản chép tay về kiếm thuật, nhưng thực ra cũng chỉ có một vài phần ít ỏi nhắc tới phương pháp luyện tập, còn lại đa phần là những dòng viết về chuyến đi đây đó, những chuyện cũ trên chiến trường và chuyện từng trải của Ravel. Phần nhiều trong đó là gã tự tâng bốc chính bản thân mình."
Lâm Thịnh lắc đầu, đặt cuốn sách xuống. Với một vài ký ức vụn vặt của kiếm sĩ Ravel, khi nhìn lại những trang sách cậu đã từng phải nghiên cứu rất lâu này lần nữa, ít nhiều cũng miễn cưỡng hiểu được không ít chữ trên đó.
Cậu đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh một lượt giá sách.
Sau đó, cậu đã nhanh chóng tìm được một quyển có thể đọc được.
Quyển này có điểm khác so với các cuốn sách lớn đồ sộ kia: Trang bìa của nó hoàn toàn trống không. Sau khi mở ra, cậu phát hiện bên trong này chỉ có một nửa đầu là có nội dung, còn phần sau đều là những hàng chữ được viết ngoáy bằng tay.
Lâm Thịnh cẩn thận mở trang đầu ra, bắt đầu đọc thầm.
"Giống như một cuốn sổ?"
Trên phần đầu của trang thứ nhất mờ hồ có viết vài hàng chữ.
"... Màn đêm lại buông xuống... Twain lại tới nữa rồi."
"Cậu ta định rời khỏi đây, tìm cách gọi thêm cứu viện, thế nhưng mọi việc thực sự chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Bây giờ rời đi sẽ chỉ gây ra những hậu quả còn kinh khủng hơn."
Ở bên dưới là một dòng chữ mờ ảo nhưng cậu không nhìn ra nội dung là gì.
Lâm Thịnh dứt khoát mở sang trang thứ hai.
"Đêm càng lúc càng dài, gió ngày một thêm lạnh. Cuối cùng, Twain - người bạn tốt nhất, người bạn cuối cùng của ta cũng rời đi rồi. Hy vọng cậu có thể bình an..."
Đó đều là những câu chữ đơn giản, đọc xong không hiểu sao Lâm Thịnh lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Cậu bắt đầu lật mở các trang tiếp theo ra đọc.
"Ta đã già rồi, thể lực cũng giảm sút nhanh chóng. Polly cũng đã lớn khôn. Hôm nay là lần đầu tiên nó đánh rơi kiếm của ta, ta cảm thấy thực sự rất vui."
"Gần đây gà vịt trong trang viên biến mất ngày một nhiều, không biết chúng đã chết hay có chuyện gì nữa?"
"...Gió, sắp đóng băng rồi..."
"Ta thực lòng hy vọng mọi thứ trở lại như lúc ban đầu."
Lâm Thịnh lật từng trang từng trang một, cậu nhận ra nội dung ghi chép trong quyển sổ viết tay này, ngoại trừ những chỗ không thể đọc hiểu ra, còn lại phần lớn đều là ghi chép về cuộc sống sinh hoạt đời thường.
Tất cả nội dung đều hướng tới những chuyện nhỏ nhặt xảy ra trong đời sống sinh hoạt của kiếm sĩ Ravel và cháu gái ông Polly.
Thế nhưng thấp thoáng ở bên ngoài kia hình như có một mối nguy hiểm to lớn đang từng bước tiến lại gần.
Trong những câu chữ cổ, hình ảnh một kiếm sĩ Ravel đang tuyệt vọng và chịu sự đè nén dường như hiện rõ mồn một trước mặt.
Lâm Thịnh tiếp tục lật, trong chốc lát cậu đã lật đến những trang cuối cùng mà cậu có thể thấy rõ.
"Quân tuần tra ở thành Hắc Vũ cũng đã xảy ra chuyện rồi hay sao? Đến cả lá chắn bảo vệ sau cùng cũng... Tất cả, mất hết hy vọng rồi... Xem ra ta phải tự mình đi một chuyến vào Lhasa Bell rèn thanh kiếm mới thôi. Thanh trường kiếm lúc trước chắc chắn không chống đỡ thêm được bao lâu nữa."
"Polly chắc sẽ không sao, có binh lính của ta bảo vệ, nó nhất định có thể ra ngoài an toàn..."
Đến đoạn này, mọi thứ trở nên mơ hồ không nhìn rõ được nữa.
Lâm Thịnh nhíu mày.
Dựa trên những gì ghi chép trong quyển sổ, cậu đã biết được một vài thông tin rất quan trọng.
Thứ nhất, nơi này rất có thể chính là thành Hắc Vũ được nhắc đến.
Thứ hai, nơi cuối cùng kiếm sĩ Ravel đến lấy kiếm gọi là Lhasa Bell, có thể đó là nơi chuyên dùng để buôn bán các loại vũ khí, nói không chừng cũng có thể tìm thấy các trang bị phòng vệ ở đó.
Sau một thời gian dài tập luyện ở câu lạc bộ, Lâm Thịnh đã không còn là gà mờ không biết gì về các loại đồ trang bị và vũ khí.
Dựa theo những tài liệu cậu đã tra cứu trên mạng lúc trước, ở thời kỳ người ta sử dụng vũ khí lạnh, việc có một bộ áo giáp hoàn chỉnh không chỉ giúp nâng cao khả năng sinh tồn mà còn có thể trợ giúp rất nhiều cho chủ nhân của nó.
"Thành Hắc Vũ... Lhasa Bell..." Lâm Thịnh cảm thấy giấc mơ của mình ngày một chân thật hơn bao giờ hết, và tất nhiên giấc mơ này cũng ngày càng thú vị hơn rồi.
Cậu thực sự rất nóng lòng muốn biết, rốt cuộc thành Hắc Vũ đã xảy ra chuyện gì, và vì sao Ravel từ một kiếm sĩ cấp 2 lại biến thành một tên quái vật thối rữa.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
47 chương
24 chương