Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 17
Về đến nhà, Lâm Thịnh cũng không trò truyện gì nhiều với cha mẹ. Sau khi cơm nước xong xuôi, cậu vội vàng làm cho xong hết việc rồi quay về phòng ngủ, cầm cây gậy gỗ bắt đầu luyện tập các tư thế cơ bản.
Vũ khí duy nhất cậu có thể tìm thấy trong mơ là trường kiếm, hơn nữa còn là một thanh kiếm chữ thập. Vả lại, quyển sách mà cậu đã phiên dịch cũng là những chiêu thức đấu kiếm có liên quan đến kiếm thuật.
Cậu nóng lòng muốn xác thực mấy chiêu thức dùng kiếm kia liệu có thực sự hữu dụng hay không.
Luyện tập xong tư thế và chiêu thức đâm cơ bản đầu tiên, Lâm Thịnh đi tắm rồi lên giường ngủ. Đêm hôm ấy, giấc mơ không đến với cậu.
Ngày hôm sau, sau giờ lên lớp buổi chiều, cậu vội vàng chạy đến câu lạc bộ, đúng lúc này trong phòng có vài học viên đang tập luyện với nhau.
Lâm Thịnh rất hứng khởi đi thay quần áo và mũ giáp bảo hộ vào, tất cả đều được làm bằng tre trúc đơn giản. Cậu cầm cây gậy gỗ lên bắt đầu tập luyện chung với các học viên khác.
Hầu hết mọi người ở đây đều hết sức nghiệp dư, cầm gậy gỗ trên tay cũng chỉ biết vung vẩy loạn xạ hết cả.
Cứ như vậy, suốt mấy ngày liên tiếp Lâm Thịnh không hề mơ mà ngày ngày tới câu lạc bộ, học tập, rèn luyện đủ thứ.
Cả câu lạc bộ này ngoại trừ cậu thì thực sự không có ai tích cực hơn thế.
Rất nhiều lần, Trần Hoan thấy cậu luyện tập đến tối mới về, trong lòng không khỏi xúc động. Bởi vậy, những lúc rảnh rỗi cô tranh thủ phụ đạo thêm cho cậu, tận tình chỉ bảo, thỉnh thoảng còn hướng dẫn thêm mấy câu.
Một tuần cứ như vậy mà trôi qua.
Lâm Thịnh cuối cùng cũng có cơ hội sẵn sàng tiến vào cơn ác mộng thêm một lần nữa.
...
Xoẹt... Xoẹt...
Lâm Thịnh mở to hai mắt, nghe thấy tiếng vang của mũi kiếm kéo lê trên đất vọng lại cách đó không xa.
Sau khi có thể từ từ nhìn rõ cảnh vật, cậu hướng mắt nhìn đến phía vừa phát ra âm thanh.
Tên kiếm sĩ thối rữa với cái chân thọt vẫn đang ở trong phòng khách của trang viên!
Gã đang khập khiễng kéo theo thanh kiếm, đứng ngơ ngẩn trước bức tranh trên bờ tường trái, thanh trường kiếm màu đen mọc ra từ trên tay gã thỉnh thoảng dịch chuyển tạo thành những âm thanh xoẹt xoẹt rất nhỏ.
Lâm Thịnh lấy lại tinh thần, ngay lập tức đã trông thấy thanh trường kiếm màu bạc đang rơi ở góc tường. Đó chính là thanh kiếm lần trước cậu lấy được từ phòng ngủ.
Cậu liếc nhìn về phía gã kiếm sĩ thối rữa. Gã đang đứng quay lưng lại với cậu, hình như không hề phát hiện ra sự có mặt của cậu.
Lâm Thịnh cẩn thận dò bước từng bước một, vòng qua bàn tiệc, hướng thẳng tới chỗ cánh cửa nơi thanh trường kiếm đang nằm.
Sau một tuần học tập kiếm thuật cơ bản, cậu đã biết được đại khái chiêu thức gây ra cái chết lần trước của mình là gì.
Chính là chiêu thức đơn giản nhất, đâm thẳng.
Đâm thẳng là chiêu thức đơn giản nhất, nhưng phàm là cái dễ nhất thì lại chính là thứ khó học thuần thục nhất.
Chiêu đâm thẳng trong kiếm thuật Nạp Khê cần phải đứng thẳng người, hơi quay nghiêng đi một chút, tay vươn ra phía trước, mượn chiều dài của kiếm trong tay để ra chiêu hạ gục đối thủ, đồng thời cũng có thể dựa vào đó né đòn tấn công ngược từ đối phương.
Lâm Thịnh chậm rãi dịch chuyển cơ thể từng bước một, chỉ một thoáng sau đã đến được vị trí của thanh trường kiếm.
Cậu cẩn thận, chăm chú quan sát gã kiếm sĩ thối rữa, đồng thời cúi người, dùng tay phải nhẹ nhàng nắm lấy phần chuôi của thanh trường kiếm.
Một tuần ròng rã luyện tập các tư thế và kiếm pháp cơ bản khiến cho trong lòng cậu bây giờ bừng bừng khí thế muốn thử tự tay hạ gục con quái vật này.
"Chỉ là một gã thọt, hơn nữa động tác của con quái vật này tương đối chậm chạp. Chỉ cần mình cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì..."
Lâm Thịnh âm thầm tính toán khoảng cách.
Loại quái vật như gã hình như chỉ dựa vào thính giác để phán đoán tình hình xung quanh, cậu chỉ cần không tạo ra âm thanh thì có thể đánh lén từ phía sau lưng gã rồi.
Cậu hạ quyết tâm nắm chắc thanh kiếm trong tay, chậm rãi từng bước tiếp cận gã kiếm sĩ thối rữa.
Khoảng cách càng ngày càng gần hơn, hai tay cầm kiếm của cậu cũng chầm chậm giơ lên cao, đặt sát vào bên tai phải, bày ra tư thế của chiêu Ốc Đính.
Suốt một tuần, cậu chỉ chuyên tâm tập luyện hai động tác, một là động tác phối hợp bổ xuống này, hai chính là động tác đâm thẳng.
Ngày ngày cậu đều chăm chỉ luyện tập, bất kể sáng sớm hay tối khuya. Mỗi lần luyện là trong đầu cậu lại tưởng tượng đối thủ trước mặt là cái gã kiếm sĩ thối rữa này.
Cuối cùng thì, cơ hội cũng tới rồi!
Dưới bóng đêm u ám, trong đại sảnh, Lâm Thịnh giơ cao trường kiếm, đứng sau lưng kiếm sĩ thối rữa khoảng ba bước, cắn chặt răng.
"Giết!"
Đột nhiên cậu bổ xuống một nhát thật mạnh.
Keng!!
Trong phút chốc, gã kiếm sĩ thối rữa quay lại, cánh tay phải đưa lên tạo thành đường vòng cung màu đen, đỡ được mũi kiếm chém xuống của Lâm Thịnh một cách chính xác.
Hai thanh kiếm bằng kim loại va mạnh vào nhau, cổ tay Lâm Thịnh bị chấn động, cảm giác hơi nhói truyền đến. Cơn rung mạnh từ chuôi kiếm truyền đến khiến cậu có cảm tưởng như mình không thể nằm giữ được kiếm nữa.
Cậu nghiến chặt hàm răng, cố sống cố chết ghì thân kiếm xuống, đồng thời tung chân đá một cú vô cùng thô bạo vào thẳng đầu gối của gã kia.
Rắc.
Động tác hai chân của kiếm sĩ thối rữa rất chậm, vốn không thể nào tránh đòn. Một tiếng răng rắc giòn tan của xương cốt gãy vụn phát ra giữa đầu gối, có lẽ hắn đã gãy chân.
Mất đi chân trụ vững chắc, trọng tâm của gã bị lệch hẳn đi, thanh trường kiếm màu đen trong tay cũng lập tức bị trượt xuống.
Lâm Thịnh đang ghì chặt kiếm cũng vô thức theo quán tính bị trượt đi, rơi xuống theo rìa của thanh kiếm đen.
Phập!
Cậu không hề cố tình, song lại cảm giác thanh trường kiếm trên tay dường như vừa đâm trúng vào một vị trí mềm trên người gã.
Một dòng máu đen như mực túa ra, nhuộm lên sàn nhà tạo thành những vũng chất lỏng đen đặc loang lổ.
Tóc tóc...
Gã kiếm sĩ thối rữa bước đi lảo đảo, lệch hẳn người sang bên trái, máu đen ồ ạt chảy ra từ phía bên trái cổ khiến gã mất máu ngã nhào trên đất.
Lâm Thịnh ngơ ngác cầm chặt kiếm, nhìn tên quái vật mới ngã xuống trước mặt mình.
Ngay lập tức, một ít khói đen nhạt màu thoát ra từ người gã kiếm sĩ thối rữa, chúng giống như rắn uốn éo bò ra rồi bay thẳng về phía lồng ngực cậu.
Xoẹt.
Khói đen vừa chạm vào ngực Lâm Thịnh đã lập tức biến mất, không để lại dấu vết.
Giây phút ấy, đột nhiên có rất nhiều mảnh hình ảnh vụn vặt ùa thẳng vào não cậu.
Bộp bộp.
Lâm Thịnh quỳ rạp trên đất, hai tay buông chuôi kiếm ra, đưa lên ôm đầu.
Cậu rất muốn hét lên, nhưng sự co giật toàn thân và cơn đau đầu kịch liệt khiến cậu như bị rút cạn sức lực, cơ miệng co cứng không nói ra lời.
Khói đen không ngừng thoát ra từ người cậu, bay thẳng lên trời.
Một lúc lâu sau đó, không biết là mười phút hay nửa giờ đồng hồ, Lâm Thịnh đang quỳ thẳng chỗ kia chậm rãi ngọ nguậy, đôi bàn hai tay đang ôm mặt cũng buông xuống.
Ở rìa đôi đồng tử vốn đen láy của cậu, trong phần tròng trắng hằn đầy những tơ máu màu đen.
Những tơ máu đen này cứ như mạng nhện, giăng dày quanh đồng tử của Lâm Thịnh.
"Ravel Grimm..."
Lâm Thịnh đứng lên, cúi đầu nhìn gã kiếm sĩ thối rữa đã ngã sấp trước mặt, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp khó lý giải.
"Ravel, chàng từng nói sẽ yêu ta đến khi trời long đất lở, những lời này... chàng đã quên hết rồi hay sao?" Có một giọng nói bỗng vang lên phía sau lưng Lâm Thịnh.
Cả người cậu bỗng rùng lên từng cơn ớn lạnh, cậu quay ngoắt lại nhìn ra sau.
Không có gì cả.
"Là ảo giác sao?"
Lâm Thịnh cắn răng thở dốc một hơi, vội vã nhặt thanh trường kiếm đang rơi dưới đất lên.
Đáng tiếc trên thanh trường kiếm bạc lại xuất hiện một lỗ thủng nho nhỏ, xung quanh lỗ thủng ấy là rất nhiều vết nứt nhỏ li ti.
"Không dùng được nữa rồi... Có lẽ quá cũ kĩ rồi, mà bản thân thanh kiếm này cũng chỉ dùng loại vật liệu phổ thông, có thể dùng để chống đỡ đánh được một trận đã là tốt lắm rồi."
Lâm Thịnh thả thanh trường kiếm xuống, chuyển mắt nhìn sang thanh trường kiếm đen mọc ra trên cánh tay phải của kiếm sĩ thối rữa.
Cậu hít một hơi thật sâu. Khi đám khói đen kia xông vào lồng ngực cậu, trong một khoảnh khắc, cậu đã thấy một vài hình ảnh đứt đoạn rời rạc.
Những hình ảnh ấy đều liên quan đến kiếm sĩ Ravel, cũng chính là chủ nhân của trang viên này.
Tuy chỉ là vài đoạn ký ức ngắn ngủi, mơ hồ, không trọn vẹn, thế nhưng chúng lại không ngừng quanh đi quẩn lại trong đầu cậu, mãi đến lúc nãy mới từ từ tan biến đi.
Khoảnh khắc ấy, cậu cảm tưởng như mình đã được tự trải nghiệm cuộc sống và chuyện cũ của chủ trang viên - kiếm sĩ Ravel.
Cũng may chỉ có một lượng nhỏ ký ức xâm nhập vào đầu cậu, nếu không cậu sẽ vì tiếp nhận lượng ký ức quá tải mà biến thành tâm thần mất.
Lâm Thịnh cúi xuống kiểm tra thi thể gã kiếm sĩ thối kia, chắc chắn rằng gã hoàn toàn không cử động được nữa.
Lúc này cậu mới cầm trường kiếm nhằm thẳng vào tay phải gã, kiên quyết chém một nhát.
Xoẹt!
Mũi kiếm tuy đã bị sứt mẻ nhưng vẫn có thể dễ dàng chặt đứt cánh tay phải của gã kiếm sĩ thối rữa kia.
Lâm Thịnh cảm thấy mình không hề gặp chút khó khăn nào với việc này, hiển nhiên là do mức độ phân hủy kinh khủng của gã kiếm sĩ khiến cho xương cốt cũng không còn cứng cáp như trước nữa, nếu không sao có thể dễ dàng làm được như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
38 chương
196 chương
19 chương
109 chương
36 chương