Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 167 : Thế cuộc (1)

Editor: Nguyetmai Mấy mảnh báo vụn rơi trên đất bị gió thổi lên, lượn mấy vòng rồi cuốn lên trên đôi ủng của Elba. Cô trầm mặc nhìn chằm chằm vào đối phương. Mặc dù đối phương chỉ cao đến eo của cô nhưng lại có thể tỏa ra sát khí như từng sợi tơ mỏng manh, khiến cho toàn thân cô không khỏi ớn lạnh. "Thì ra hội Thiết Quyền là như vậy. Mày biết mày vừa mới giết chết một người có thân phận như thế nào không?" Cardura giơ tay phải ra, nhẹ nhàng nắm hờ giữa không trung. "Không biết, sẽ có người tìm đến giết tôi à?" Vụt, từng cánh tay nhợt nhạt thình lình xuất hiện rồi cuốn vòng quanh chân của Cardura, trong nháy mắt đã hợp thành một cánh tay lớn, dài đến hơn mười mét. "Tôi cũng thật sự hy vọng có người đến tìm tôi, như vậy tôi lại càng có cơ hội sưu tập thật nhiều chiến lợi phẩm." Đôi mắt của Cardura dần bị nhuộm thành một màu đen tuyền, cuối cùng hốc mắt đen ngòm như một hố đen. Nó bỗng nở một nụ cười quỷ dị, đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Elba. Dường như trong cùng một khoảnh khắc ấy. Xung quanh người Elba toả ra vòng ánh sáng màu lục lóng lánh, nháy mắt đã ngưng tụ thành một vòng chất lỏng màu xanh, mềm mại như một dải lụa. Dải lụa nhẹ nhàng uốn lượn xung quanh người cô, như là đang mặc lên cho cô một bộ áo giáp tơ tằm màu xanh biếc. Từng vòng tròn màu đen bắt đầu hiện ra giữa không gian xung quanh Elba. Những vòng tròn màu đen này, loại nhỏ thì to cỡ bàn tay, loại lớn thì to cỡ cái bồn rửa mặt. Chúng phân bố dày đặc xung quanh, xếp đối diện trước mặt Cardura. Lúc này, hai người họ đang đứng trên vỉa hè, mấy cửa hàng gần đó cũng bị một áp suất cực mạnh làm cho cửa cuốn bị vặn vẹo, rung lên không ngừng. Mặt sàn bằng xi măng lặng lẽ bị nứt ra từng mảng lúc nào không hay, vòi nước chữa cháy gần đó cũng bị bật ra, phun nước ướt đẫm mặt đất. Những vòng tròn đen và những cánh tay trắng bệch hoàn toàn tương phản nhau, trong khoảng khắc đó ai trong hai người cũng không dám tuỳ tiện hành động. Bất kể là Elba hay Cardura, cả hai đều có thể cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh mẽ và khó chơi đến cỡ nào. Nếu tên mặt sẹo vừa rồi chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể tiêu diệt được, vậy thì Elba đang đứng trước mặt đây chính là một đối thủ khó nhằn mà chính bản thân Cardura cũng không dám nắm chắc phần thắng. "Đến đi, làm tôi vui vẻ lên." Cardura mỉm cười, vươn cánh tay trắng ngần tựa ngó sen ra, một loạt dải trắng to bự từ từ dâng lên từ trên những cánh tay trắng bệch quấn quanh dưới chân nó. Dải trắng đó chính là vô số cánh tay trắng nhợt nhạt cuốn vào nhau mà thành. Mấy chục dải trắng khổng lồ cuồn cuộn vờn quanh người Cardura. "Mày nghĩ mày có thể thắng được tao?" Mái tóc màu xanh của Elba không cần gió cũng tự tung bay, trên mặt đằng đằng sát khí. Những chiếc vòng đen cuốn vào nhau dày đặc, bắt đầu lao tới vây quanh bốn phía quanh cô và Cardura, tạo thành một quả cầu màu đen vô cùng lớn. Ánh mắt của hai người đối chọi với nhau, sự tà ác và tàn nhẫn cùng đối đầu. Ai cũng nhìn ra được sát ý từ ánh mắt của đối phương. "Tôi đã quyết định." Cardura khẽ liếm môi: "Tôi không chỉ muốn tay của chị, mà còn muốn da của chị nữa!!" Nó vươn tay ra rồi nắm chặt lại. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!! Chỉ trong nháy mắt, vô số cánh tay trắng nhợt tua tủa lao ra ngoài từ đằng sau nó, như một cơn lốc dữ dội cuộn vào người đứng đối diện. Gần như là cùng một lúc, những vòng tròn đen kịt xung quanh bỗng ầm ầm bắn ra từng khúc xương trắng, chúng hợp lại thành những con rắn khổng lồ. Những con rắn ấy đồng loạt gầm rít lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh, vọt mạnh về phía những cánh tay trắng nhợt. Màu xanh với màu trắng như hai cơn lốc xoáy, ầm ầm va vào nhau. Ầm ầm ầm!! Tiếng va chạm dày đặc và tiếng quất vun vút kết hợp với nhau, tạo thành một loại âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc. Những mảnh xương vụn và những mảng máu thịt của cánh tay nhợt nhạt trộn lẫn vào nhau, rơi vãi đầy trên nền đất. Elba giẫm mạnh chân, lao nhanh về phía trước, hai thanh đao lớn bằng xương bắn vọt ra từ những vòng tròn đen quanh người. Cô ta nắm chặt lấy thanh đao, chém mạnh về phía đầu của Cardura. Xoẹt. Lưỡi đao cắt qua người nó, nhưng lại chẳng mang lại một cảm giác nào. Cardura đứng trước mặt nhanh chóng hoá thành ảo ảnh rồi từ từ biến mất. "Ở đâu!?" Bộ áo giáp tơ tằm trên người Elba bỗng sáng rực lên. Cô đột ngột xoay lại, hai thanh đao xếp chéo với nhau giơ lên trước ngực. Bốp!! Một cánh tay nhợt nhạt to lớn như nòng pháo, đường kính phải đến một mét túm lấy hai thanh đao của cô. Cánh tay này khác hẳn so với những cánh tay lúc trước, hình như nó to và cứng hơn rất nhiều. Năm ngón tay của nó như năm con dao sắc nhọn, lạnh như băng. Chúng như đang chụm lại, lao thẳng vào người Elba. Không đợi đến lúc Elba kịp lấy lại tinh thần, lại có một cánh tay khổng lồ lao đến từ phía khác. Bốp bốp bốp bốp!! Những cánh tay trắng khổng lồ liên tục tấn công từ bốn phía, dồn lại bắt lấy Elba. Cả người cô ta đã bị những cánh tay màu trắng cuốn lấy, không để lộ ra bất kỳ khe hở nào. Cardura nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở giữa lòng bàn tay khổng lồ màu trắng đang giơ cao. Nó đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Elba đang bị những cánh tay cuốn lấy phía dưới, trên mặt chợt nở một nụ cười. Két... Đột nhiên, một tia sáng màu xanh lục chói mắt xuyên qua giữa đống tay trắng bệch đang cuốn lấy Elba. Tia sáng màu lục đó dần dần biến thành màu lam, trong đó như có xen lẫn một chút sắc trắng. "Mày nghĩ mày thắng chắc rồi?" Giọng của Elba vang lên: "Ngây thơ quá đấy!" Rắc rắc! Một âm thanh vang lên giòn giã. Những vòng tròn màu đen xung quanh cùng lúc bắn ra vô số những con rắn bằng xương. Chúng liên tục lao ra như dòng nước lũ, số lượng nhiều không đếm xuể, chỉ trong nháy mắt đã nghiền nát những cánh tay trắng nhợt đang bao vây Elba. Từng lớp, từng lớp rắn xương bao lấy, không ngừng trấn áp những cánh tay xung quanh người cô ta, dần dần chúng kết lại, tạo ra một quả cầu bằng xương trắng khổng lồ. Cardura nhanh chóng cảm nhận những cánh tay mà mình điều khiển đã biến mất hoàn toàn, giống như bị một thứ gì đó cắn nuốt mất. Nó nheo mắt lại, lùi về phía sau một bước, đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm vào quả cầu bằng xương trắng khổng lồ trước mặt. "Vậy mà vẫn không chết? Thế còn như này thì sao?" Nó khẽ ngẩng đầu, cái miệng nhỏ chu ra. Một làn khói màu trắng chậm rãi bay ra từ trong miệng Cardura, nhanh chóng phân tán ra khắp không gian. Chỉ một thoáng sau, trên mặt đất, xung quanh quả cầu bằng xương trắng bỗng ùn ùn mọc ra rất nhiều cánh tay trắng nhợt. Chúng đông nhung nhúc như đám côn trùng, nhanh chóng ghép lại với nhau tạo thành bốn cánh tay khổng lồ. Huỵch! Cánh tay đầu tiên bắt lấy quả cầu bằng xương trắng khổng lồ. Huỵch! Cánh thứ hai cũng chụp lấy. Huỵch huỵch! Ngay sau đó là cánh tay thứ ba và thứ tư. "Lần này lực phát ra mạnh gấp bốn lần trước, hy vọng chị sẽ thích." Cardura chậm rãi lùi về sau mấy bước, nhường lại chỗ cho những cánh tay trắng nhợt nhạt hoành hành. "Nhưng tao rất không thích loại trò hề như thế này. Khoác lác nhiều như vậy không thấy mệt sao?" Giọng của Elba đột nhiên vang lên từ sau lưng Cardura. Mặt Cardura thoáng biến sắc, cơ thể như muốn hoá thành khói đen tản ra. Phập phập!! Nhưng không kịp mất rồi. Một thanh đao bằng xương đâm xuyên qua người Cardura từ phía sau, xuyên thủng ngực nó, phía trước còn lòi ra mũi đao trắng xoá. Từ lúc nào? "Tôi..." Cardura khó tin, cúi đầu xuống liếc nhìn lồng ngực mình bị mũi đao đâm thủng. "Tôi phải chết rồi ư..." "Vậy cho nên mới nói, những kẻ coi thường tao sẽ phải chết nhanh hơn tao." Elba đứng đằng sau nó, buông chuôi đao ra rồi đút tay vào túi áo, rút ra một điếu thuốc, nhẹ nhàng bật lửa châm thuốc lên. "Chị gái thật là lợi hại, tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết một chút nào." Mặt Cardura trắng bợt như tờ giấy, hai tay nó ôm lấy miệng vết đâm trước ngực. Xoẹt. Nó chầm chậm rút đao ra. "A.. Đau quá... Thấy tôi giả bộ giống không?" Vẻ mặt đau đớn của Cardura đột nhiên biến thành một khuôn mặt tươi cười. Trên lồng ngực của nó vẫn còn lưu lại một cái lỗ đẫm máu có thể nhìn xuyên suốt từ trước ra sau, thế nhưng vẻ mặt lại không có gì là đau đớn cả. Mặt Elba chợt biến sắc, muốn lùi về phía sau nhưng đã muộn mất rồi.