Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 142 : Ung dung (1)
Editor: Nguyetmai
Tỉnh Anduin, thành phố Adyan.
"Muốn uống một tách trà không?"
Trong căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, Isaac ngồi trên mép kệ sách cũ kỹ, tùy tiện lật xem quyển địa chí vừa dày vừa nặng trong tay. Ánh sáng đèn điện trong phòng sách chiếu lên cái đầu trọc bóng lưỡng của gã hắt ra một tia sáng trong suốt.
Cái bịt mắt màu đen được đặt trên bàn, để lộ con mắt trái trắng dã không có con ngươi của gã. Khi thấy Nam tước Senfa đi tới cửa, gã mỉm cười lắc đầu.
"Không cần, tôi không thích uống bất cứ thứ gì vào lúc đang xem tài liệu."
"Vậy sao? Vậy thì tiếc quá, hiếm khi lại có loại trà tốt như vậy." Người đàn ông tóc xoăn màu bạch kim đứng ở cửa, trong tay là tách hồng trà đang bốc khói, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
"Công việc là thứ làm mãi cũng không xong." Anh ta lại bổ sung thêm một câu.
Isaac lắc đầu.
"Tình huống bên phía Tịch Lâm có vẻ khá phức tạp, tôi phải đảm bảo cho mỗi bước đi đều không xảy ra bất kỳ sai lầm nào." Người đàn ông tóc xoăn màu bạch kim tựa vào khung cửa, lười biếng gãi đầu.
"Thế nhưng chúng ta có khoảng hai năm để hoàn thành kế hoạch, anh vội vàng như thế để làm gì?"
Isaac cười, không trả lời.
Gã chỉ cầm bịt mắt màu đen lên, nhẹ nhàng đeo vào đầu, sau đó kéo cổ áo quân phục có ký hiệu đại bàng bạc. Lần này được chính phủ phái tới Tịch Lâm, nhiệm vụ mà Isaac và Nam tước Senfa gánh vác trên vai không chỉ đơn giản là ám sát hoặc là ngăn chặn gì đó.
"Phía trên quyết định dùng hai năm để hoàn thành tất cả tiến độ trong kế hoạch, việc này rất khó." Isaac ngừng một lát: "Nhưng mà, mấy hôm nay tôi đã phân tích kỹ lưỡng, qua đó nhìn thấu được điều huyền bí trong nhiệm vụ lần này."
"Chẳng phải là rất đơn giản hay sao?" Nam tước Senfa cười nói: "Mỗi một quốc gia, mỗi một dân tộc đều có sức mạnh không ai ngờ tới vào những lúc nguy hiểm."
"Vậy sao? Tại sao phải bộc phát sức mạnh như vậy chứ? Ai là người bộc phát? Giai cấp nào? Bối cảnh là gì?" Isaac ngồi lên bàn làm việc, đôi mắt lam nhạt sâu thẳm mênh mông.
Nam tước thu hồi nụ cười trên mặt, bắt đầu suy nghĩ.
"Lời này của anh đúng là làm khó tôi rồi."
"Thật ra thì rất đơn giản." Isaac bình tĩnh giơ tay lên trước mặt, đan các ngón tay vào nhau rồi nhẹ nhàng vươn vai.
"Những người bộc phát sức mạnh phải là những người đã có nền tảng nhất định trước đó và họ là người có tiềm năng để bộc phát. Và tại sao bọn họ lại bộc phát? Một là vì không cam lòng khi lợi ích bản thân bị xâm phạm, hai là vì đất nước của mình, vì dân tộc mình, không muốn người khác trắng trợn cướp đi nó. Đối với bọn họ, bị quốc gia khác xâm phạm và thống trị chính là một sự sỉ nhục. Nói đến đây lại có liên quan đến khái niệm "chúng ta" và cá nhân "bọn họ"..."
"Anh đang theo học ngành Xã hội học đấy à? Hay là Dân tộc học?" Nam tước lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với những thứ này, phía trên muốn tôi làm gì thì tôi cứ dựa theo yêu cầu đó mà hành động. Đó chính là công việc của tôi."
"Chỉ khi hiểu rõ chúng ta thật sự phải làm gì thì mới hiểu được trọng điểm của nhiệm vụ và hành động lần đó." Isaac bình tĩnh đáp lời.
"Vậy thì anh đã phân tích lâu như vậy rồi, bây giờ đã biết trọng điểm của nó là gì chưa?" Nam tước ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên..." Isaac cười. Gã gập ngón tay, khiến mười ngón tay giống đang như xoay vòng vậy, không ngừng chuyển động lặp đi lặp lại.
"Điều đầu tiên chúng ta cần phải làm, chính là chặt đứt bọn họ."
"Chặt đứt bọn họ?"
"Đúng vậy..." Isaac cười sâu xa.
"Chặt đứt cột sống của bọn họ, để từ sâu trong lòng họ phải kính nể chúng ta, tôn thờ chúng ta, sợ chúng ta..."
"Nếu như không chặt đứt được thì sao đây?"
"Vậy thì tiêu diệt hết những người có tiềm năng bộc phát. Nếu so sánh với tổng dân số thì những người này quá ít..." Isaac sờ bịt mắt của mình, bình tĩnh nói.
…
…
"Lên! Lên đi!! Giết chết nó! Đánh chết nó!!"
"Giết nó!! Giết đi!!"
"Nhanh lên, Răng Sói Tử Vong!!"
"Ôm, quẳng!! Đụng ngã! Kỹ thuật khóa khớp đâu!? Kỹ thuật khóa khớp của anh đâu? Chết tiệt!!"
Trong một phòng tập quyền anh ngầm ở Anduin. Bên trong lồng sắt được sơn màu trắng, hai người đàn ông khỏe mạnh chỉ mặc quần đùi đang liều mạng vật lộn quên mình. Trong số đó, người có làn da trắng hơn một chút chính là vua quyền anh mạnh nhất của sân đấu này, Răng Sói Tử Vong - Kari Duma. Người đàn ông đầu trọc ở đối diện cao hơn hắn một cái đầu, chính là Cự Nhân Cuồng Bạo - Bangos đến từ Lydum.
Vào lúc này, trên người Răng Sói Tử Vong toàn là máu, hắn cúi đầu, cong cong người không ngừng chuyển động xung quanh Cự Nhân Cuồng Bạo để tìm ra sơ hở của gã. Hắn đã làm ra hành động như vậy rất nhiều lần. Mỗi lần có cơ hội hắn đều lao vào đấm gã, thế nhưng lúc nào cũng như là đụng vào mặt tường vậy, chỉ xông lên được mấy chiêu là bị bật trở về.
Cự Nhân Cuồng Bạo nhìn từ trên cao xuống tựa như đang nhìn một con sâu nhỏ. Sự khinh thường toát ra từ tận trong đáy lòng kiểu này, không nói đến Răng Sói Tử Vong mà ngay cả người xem bên ngoài lồng chiến cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tiếng mắng chửi và tiếng gào thét xung quanh ngày càng lớn hơn, giống như từng đợt sóng cuộn trào xô bờ, đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng Răng Sói Tử Vong. Hắn cố nuốt máu trong miệng, điên cuồng phát động sức mạnh toàn thân.
"A a a a!!!"
Đột nhiên hắn hét lên một tiếng như phát điên, lại xông về phía Cự Nhân Cuồng Bạo một lần nữa. Lần này, hắn có thể cảm nhận được cơ bắp trên người mình giống như nước chảy, không ngừng tập trung sức mạnh lại với nhau rồi chảy vào cánh tay phải của hắn. Không hề do dự, hắn vung nắm đấm bằng tay phải.
Nắm đấm này chính là nắm đấm mạnh nhất của hắn, cũng là nắm đấm hội tụ tất cả sức mạnh cuối cùng của hắn.
Phụt!
Máu bắn ra tung tóe.
Cơ thể Răng Sói Tử Vong cứng đờ tại chỗ. Một nửa phần trên đầu của hắn đã biến mất. Chỉ còn lại phần miệng dưới mũi đang chậm rãi khép mở.
"Kêu đi!! Kêu đi!!! Kêu nữa đi!!!" Cự Nhân Cuồng Bạo thu lại nắm đấm, dữ tợn gào thét với mọi người xung quanh.
"Có kêu gào thêm nữa thì cũng không thay đổi được sự thật rằng, bọn mày là một lũ vô dụng đâu!"
Gã giơ tay phải lên cao, khoe khoang chiến tích là máu và dịch não trên tay, phơi bày cho tất cả mọi người đều nhìn thấy. Đám người Tịch Lâm đứng xung quanh lập tức lâm vào cơn tức giận điên cuồng. Bọn họ đứng bên ngoài lồng sắt giơ cao nắm đấm, đỏ mặt muốn xông lên. Có rất nhiều cô gái gào thét chửi bới, không ngừng ném đồ vật vào trong lồng.
Ầm!!
Đột nhiên một tiếng động rất lớn vang lên.
Cự Nhân Cuồng Bạo đá mạnh vào lồng sắt, không ngờ lại có thể đá cho lồng sắt rách toạc một lỗ. Đôi tay gã nắm hai thanh sắt rồi kéo cong ra, sau đó cứ như vậy mà bước ra ngoài.
"Mặc kệ là ai! Đến đây đi! Đến đánh bại tao đi!" Gã vỗ ngực gầm thét: "Tới đây!"
Nhìn thấy gã lao ra khỏi lồng sắt, đám đàn ông xung quanh hoàn toàn mất hết sự nóng nảy vừa rồi, ngược lại còn bị gã ta làm cho giật mình mà chật vật lùi về phía sau.
"Bọn mày, quá yếu!" Cự Nhân Cuồng Bạo duỗi ngón tay ra chỉ vào tất cả mọi người.
"Tao ở phía Bắc xa xôi, từ nhỏ đã nghe nói về sự truyền thừa lâu đời của nhóm người học võ đạo ở Tịch Lâm, ai cũng bảo rằng họ có thực lực đáng gờm. Cho nên tao không ngại đường xa vạn dặm, vì ngưỡng mộ mà đến đây. Nhưng bây giờ, thứ tao nhìn thấy là gì? Kẻ được gọi là võ đạo gia kia, sở trường chính là thứ võ đạo giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống đó sao?"
Cự Nhân Cuồng Bạo tức giận gầm thét. Dường như tiếng động ở xung quanh đang dần dần bị gã mạnh mẽ đè xuống. Bảo vệ của sân quyền anh vội vàng tụ lại, định trấn an gã.
"Tao, Bongos, tuyên bố ngay tại đây. Tao sẽ chờ ở sân quyền anh này, tiến hành thi đấu mười ngày. Trong mười ngày này, bất cứ ai cũng có thể lên đài khiêu chiến với tao. Đến đây đi! Để tao xem võ đạo chân chính của bọn mày!! Đến đánh chết tao! Hoàn toàn đánh chết tao!! Chỉ cần bọn mày làm được!!"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương