Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 141 : Chém giết mãnh liệt (3)
Editor: Nguyetmai
Đông Đê không ngờ Lâm Thịnh lại có thể nhịn được, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn Lâm Thịnh chăm chú, cứ nhìn chằm chằm cho đến khi thi thể bị kéo ra ngoài xe, hắn mới lên tiếng.
"Vậy là tốt rồi, xem ra chủ tịch Lâm hiểu rất rõ ý của tôi. Đi thôi."
Hắn vung tay lên, quay người dẫn theo binh sĩ rời đi. Không lâu sau đó, bọn họ nhanh chóng rút lui khỏi hội Thiết Quyền. Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ khởi động. Tiếng xe đi xa, dần dần không còn âm thanh gì nữa.
ẦM!!!
Từ phía xa truyền đến tiếng nổ mạnh, giống như có vật gì đó nổ tung. Đột nhiên Lâm Thịnh mở miệng nói.
"Được rồi, đi đem thi thể bọ ngựa về."
"Vâng." Kiếm sĩ Hắc Vũ chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi.
Trong đại sảnh, mấy người Shad và Đạo Linh nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Thịnh đang bình tĩnh ngồi trên ghế, trong lòng xuất hiện một cảm giác ớn lạnh lan truyền khắp cả người.
"A... Chuyện đó... Thiếu tá Đông Đê đó..." Shad không nhịn được mà hỏi.
"Chẳng lẽ là bè đảng còn sót lại của bọ ngựa ra tay?" Lâm Thịnh đứng lên lẩm bẩm, xoay người rời đi từ cửa bên.
Shad há hốc miệng, trong lòng lạnh lẽo như là trúng phải kịch độc, đông cứng đến nỗi ông ta không thể nhúc nhích. Thậm chí ông ta còn không dám phát ra âm thanh nào. Ông ta chỉ dám đưa mắt nhìn theo Lâm Thịnh chậm rãi rời đi, bóng lưng khuất dần sau cửa bên của hội quán rồi hoàn toàn biến mất.
Đạo Linh đứng bên cạnh nắm chặt nắm đấm, trên gương mặt nhăn nhúm là vẻ mờ mịt hoang mang. Nhìn theo bóng lưng Lâm Thịnh rời đi, cảm giác lo âu thấp thỏm đối với tương lai của hội Thiết Quyền đột nhiên dâng lên từ sâu trong đáy lòng ông.
…
…
ẦM!!!
Ánh lửa sáng chói và tiếng nổ tung lại vang lên lần nữa. Tại một đoạn đường gần một trạm xăng dầu, ba chiếc xe việt dã màu đen gắn biển số quân đội đã hoàn toàn biến thành ba đống lửa. Người trên xe đều chết sạch.
Chỉ có Đông Đê, trong khoảnh khắc bắt đầu phát nổ, vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc ấy hắn đã đập vỡ cửa xe, lao ra ngoài, nhờ vậy mới miễn cưỡng tránh được việc bị nổ tung.
Cho dù hắn là người có tà năng ăn mòn đạt cấp độ Song Dực, song khi bị tập kích bất ngờ như vậy, hắn còn không kịp kích hoạt tà năng thì đã bị vụ nổ làm bỏng cả người.
Gian nan bò dậy từ trên mặt đất, hắn nhìn tay phải của mình, chỗ đó bị mảnh kính vỡ trên cửa xe đâm vào. Máu trào ra từ miệng vết thương, chảy dọc xuống cánh tay và bàn tay, nhỏ xuống đất. Đầu hắn cũng có cảm giác choáng váng. Hắn giơ tay lên quệt qua trán, thấy trên đó đều là máu tươi. Hiển nhiên, não của hắn đã bị chấn động do vụ nổ đột ngột vừa rồi.
Mặc dù người có tà năng ăn mòn rất mạnh mẽ, nhưng cũng không thể lúc nào cũng dùng tà năng bảo vệ cơ thể được. Dù sao hắn cũng không phải là kiểu buông thả để bản thân biến thành quái vật giống như gã bọ ngựa tám cánh kia. Cũng chính vì vậy mà vụ nổ vừa rồi đã làm hắn bị thương không nhẹ.
"Chết tiệt!!" Hắn ôm lấy cánh tay, nhanh chóng quan sát cảnh vật xung quanh.
Bên cạnh đoàn xe chính là trạm xăng dầu, rõ ràng đối phương cố ý cho ôtô nổ ở đây. Có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn vì vụ nổ vừa rồi không làm trạm xăng dầu nổ theo. Nếu không, dù có mười hắn thì cũng không tránh được cái chết.
"Chắc chắn là có người giở trò!!" Trong mắt Đông Đê hiện lên vẻ hung ác, ánh sáng xanh mơ hồ lóe lên trong mắt, hắn nâng độ cảm nhận của mình đến cực hạn. Chẳng mấy chốc, một luồng khói đen chợt lóe lên từ đống đổ nát của chiếc xe.
"Bắt được mày rồi!"Đông Đê rút mảnh thủy tinh trong vết thương ra, chỗ đó phun ra một chút máu rồi lập tức lành lại trong vầng sáng màu xanh của tà năng.
Rầm!
Chân hắn đạp mạnh, lập tức đuổi theo khói đen chứa đựng sức mạnh siêu phàm kia. Tốc độ của khói đen rất nhanh, thoắt cái đã dẫn hắn đến một đồng ruộng khô cạn vừa mới thu hoạch xong ở vùng ngoại ô. Hai chân Đông Đê vừa mới giẫm vào đồng ruộng liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân bì bõm.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại.
Rầm!!!
Ngay lập tức, khói đen ngưng tụ lại, hóa thành Khiên Thánh Tàn Bạo cao ba mét, ầm ầm vọt về phía hắn. Trên con đường phía sau, hai tay Lâm Thịnh rủ xuống, quần áo trên người nứt toạc dưới sự giãn nở của cơ bắp, giữa chân mày xuất hiện mạch máu màu tím.
"Xung Phong."
"Giẫm Đạp!"
"Khiên Thánh!!!"
Rầm!!!
Một trước một sau, hai bóng người xen lẫn vào nhau, đồng thời hóa thành hai bóng trắng, vụt qua bên cạnh Đông Đê.
Bịch bịch.
Đông Đê quỳ rạp xuống đất, hai bên trái phải của cơ thể xuất hiện hai vết thương sâu hoắm. Hai cánh tay của hắn hoàn toàn biến mất, giống như là bị bay hơi, biến thành vô số máu thịt văng tung tóe, rơi vãi trên mặt đất. Không chỉ như vậy, thân thể của hắn giống như bánh bích quy bị cắn hai miếng, trái phải xuất hiện hai miệng hố đối xứng. Máu tuôn ra như suối, không thể ngừng chảy.
"Bọn mày... đều đáng chết!!!"
Cả người hắn run rẩy, gương mặt đầy vẻ không cam lòng và đau đớn. Hắn không ngờ đối phương vừa ra tay lại đạt được sức mạnh lớn đến thế này. Hai cú va chạm khủng bố hợp lại với nhau như tăng thêm uy lực lên gấp đôi, gần như là trong nháy mắt đã xé nát năng lực tà năng chống đỡ trong cơ thể hắn.
Xoẹt!!
Trong lúc đó, vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại, máu thịt ngọ nguậy, rõ ràng là hai cánh tay lại chuẩn bị mọc ra. Cùng lúc, bên ngoài cơ thể hắn bắt đầu mọc lông đen, rất nhiều sợi lông mềm mượt như lông chim.
"Giết hắn đi."
Lâm Thịnh xoay người, sắc mặt bình tĩnh nhìn đối phương.
Vụt...
Bên trong đồng ruộng, từng đợt khói đen lập tức ngưng tụ, hóa thành binh sĩ Hầm Giam và kiếm sĩ Hắc Vũ. Khiên Thánh Tàn Bạo cũng bước nhanh tới, giơ lá chắn màu bạch kim lên, gập người che chắn trước người Lâm Thịnh. Những binh lính khác thì tạo thành vòng vây, vây quanh Đông Đê.
Rầm!!
Đông Đê đạp mạnh chân hòng phá vỡ vòng vây phóng tới chỗ Lâm Thịnh. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng vẫn không vượt qua được tốc độ của Khiên Thánh Tàn Bạo và đám binh sĩ.
Vừa mới lao ra mấy mét, hai gã binh sĩ Hầm Giam liền hóa thành khói đen bay đến trước người hắn, ngưng tụ thành hình, giơ lá chắn lên cao.
Rầm!
Đông Đê húc mạnh vào làm họ ngã lăn, còn chưa kịp tung thêm cú nữa thì thanh kiếm đen bên cạnh đã chém tới nhanh như chớp. Hắn vội vàng nghiêng người né tránh. Không có hai tay làm sức chiến đấu của hắn giảm đi rõ rệt. Mặc dù cấp độ Song Dực có thể sử dụng tà năng thúc đẩy quá trình tái sinh, nhưng bây giờ đối phương đâu có ngu để cho hắn thời gian khôi phục.
Vừa mới tránh được thanh kiếm đen, binh sĩ Hầm Giam trước người Đông Đê lại biến thành khói đen và tản ra, bóng dáng khổng lồ cao ba mét như xe tăng vọt đến trước mặt hắn.
"Liệt Tinh!!" Đông Đê lùi về sau, bên người lập tức xuất hiện vô số ánh sáng xanh lục, bay về phía Khiên Thánh Tàn Bạo.
Không đợi hắn nhìn thấy kết quả, hai làn khói đen đã ngưng tụ sau lưng hắn, hóa thành binh sĩ Hầm Giam vung kiếm chém vào người hắn. Hắn không kịp chuẩn bị, ánh sáng xanh trên người bắn ra tung tóe, miễn cưỡng dựa vào tà năng mà đỡ được hai kiếm. Đáng tiếc, không đợi hắn phục hồi, hai bên lại xuất hiện hai gã kiếm sĩ Hắc Vũ, trong tay cầm thanh kiếm đen đâm mạnh vào bụng hắn.
Phập!
Hai thanh kiếm đâm rách vỏ ngoài ánh sáng một chút rồi bị ngăn lại.
"Bọn mày!!" Đông Đê rống lên giận giữ, muốn đánh trả.
Ở ngay đằng trước, Khiên Thánh Tàn Bạo lại chém xuống một nhát thật mạnh.
Rầm!!!
Ánh sáng xanh trên người hắn bắn ra, cơ thể giống như con búp bê cũ nát bị ném lên cao, còn chưa bay được hai mét thì đã bị khói đen đuổi theo. Giữa không trung, hai gã kiếm sĩ Hắc Vũ đồng thời ngưng tụ lại, hai tay cầm kiếm nhắm ngay lồng ngực hắn, dùng hết sức để đâm vào.
Phía dưới, từng làn khói đen ngưng tụ, hóa thành binh sĩ Hầm Giam, cùng nhau giơ kiếm dùng hết sức chém về phía hắn.
Phập!!
Tiếng vang giòn giã.
Ánh sáng xanh lá giằng co trong một khoảnh khắc, sau đó máu thịt đỏ lòm bắn tung tóe ra xung quanh. Cả người Đông Đê bị xé thành mấy mảnh, bay ra khắp nơi trên đồng ruộng.
Lâm Thịnh đứng đằng xa nhìn cảnh tượng này. Cậu tiện tay kéo xuống quần áo bị rách trên người, để lộ thân thể vạm vỡ cứng rắn như nham thạch bên trong. Cậu ngẩng đầu lên nhìn sắc trời rồi quay lưng trở về con đường ban nãy. Toàn bộ binh sĩ sau lưng biến thành khói đen rồi biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương