Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 139 : Chém giết mãnh liệt (1)
Editor: Nguyetmai
Màu vàng nhạt??!
Sao con người có thể có mắt màu vàng nhạt? Suy nghĩ trong đầu bọ ngựa lóe lên, nhưng gã không kịp cân nhắc quá nhiều.
Hộc!
Ngay lập tức, vô số hình ảnh ồ ạt xông vào đầu bọ ngựa. Gã tựa như thấy được núi lửa phun trào, dung nham đang chảy, vách núi nứt ra rồi rơi xuống. Những khối nham thạch khổng lồ ầm ầm rơi xuống đất, lửa và vô số gạch đá bắn ra xung quanh.
A!!
Gã điên cuồng gào thét, đột nhiên giãy giụa thoát khỏi ảo giác. Lúc gã mở mắt lại thì một bàn tay to lớn đã sắp chạm vào trán gã. Đột nhiên đôi cánh sau lưng bọ ngựa rung động, cả người gã bắn về phía sau.
Đáng tiếc đã chậm một bước. Bàn tay kia, nhìn như chậm chạp nhưng thật ra lại vô cùng nhanh, nó đã đánh tới giữa chân mày gã.
Rầm!!
Tiếng nổ chấn động đất trời vang lên.
Nửa người trên của bọ ngựa ngửa về sau, giữa chân mày phun ra tia máu màu xanh lá.
Bịch bịch.
Gã bỗng chốc mất hết sức lực, quỳ rạp xuống đất. Lâm Thịnh chậm rãi đi đến trước mặt gã, trong đôi mắt màu vàng nhạt là sát ý làm cho người ta sởn tóc gáy.
"Kết thúc." Cậu chém về phía cổ bọ ngựa nhanh như chớp.
"Tao muốn mày chết!!!"
Bọ ngựa đang cúi đầu lại đột ngột ngẩng lên, hai tay đan vào vào nhau ngăn cản trước người.
Rầm!!
Hai người lao vào nhau rồi lại cùng lùi về sau.
Đôi cánh màu đen ở hai bên người bọ ngựa tựa như cây kéo bật ra kêu "xoẹt" một cái. Sau đó, đôi cánh lại phân chia lần nữa, tách ra đôi cánh thứ ba, rồi thứ tư. Tổng cộng tám cánh đều mở ra, thoáng chốc gã trông hệt như thiên sứ cánh đen.
"Bát Ảnh Tà Ma Trảm!!"
Tám cánh của bọ ngựa rung lên, cơ thể cũng bật lên, mãnh liệt nhào tới. Tám cái cánh xòe ra quanh người như là những thanh kiếm chĩa về phía Lâm Thịnh từ bốn phương tám hướng.
Keng keng keng keng keng!!
Hai tay Lâm Thịnh lập tức đỡ trước người.
Sau khi biến thành tám cánh, tốc độ và sức mạnh của bọ ngựa cũng tăng lên rất nhiều. Đồng thời, độ nhanh nhạy của tám cái cánh mới được thêm này cũng vượt xa lúc trước, giống như là tám cánh tay. Chỉ mới đỡ vài lần, làn da trên hai cánh tay Lâm Thịnh đã bắt đầu rướm máu. Phải biết rằng, bây giờ sự rắn chắc của làn da trên người cậu không chỉ nhờ Bán Long Hóa không thôi, mà còn có Hôi Ấn Công sự lúc trước nữa. Thế mà vẫn bị chém bật máu.
Lâm Thịnh bị sức mạnh kinh khủng kia dồn ép cho không ngừng lùi về sau, đôi mắt màu vàng nhạt cũng gợn sóng.
"Tà Ảnh Hóa Sát, Ám Sát!"
Tám cánh cùng với hai tay bọ ngựa hợp lại, trước người xuất hiện sương mù màu tím. Ngay sau đó, sương mù hóa thành bốn gai thủy tinh nhọn màu tím, lơ lửng bên người gã.
Xoẹt!!
Bốn xúc tu bắn ra từ trên người gã, liên kết với mũi nhọn màu tím. Vụt, bốn gai nhọn và hai tay gã đồng thời lao vụt đi, nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh (*), chém về những vị trí hiểm hóc trên người Lâm Thịnh.
(*) Khi một vật lao đi với tốc độ quá nhanh sẽ để lại vệt ảnh kéo dài do mắt thường không bắt kịp.
Lâm Thịnh nhảy lùi về sau, bởi vì tốc độ gai nhọn quá nhanh mà không thể tránh được, bị đánh trúng giữa không trung.
Ầm!!
Gai nhọn màu tím biến thành sương mù bao lấy Lâm Thịnh rồi quăng cậu thật mạnh vào mặt tường phía sau. Vách tường lõm vào, rồi nứt ra, vô số đá vụn rơi xuống.
"Đáng tiếc... Tao cũng từng ngây thơ như thế. Bảo vệ chính nghĩa, đối đầu gian ác, muốn lấy sức mình để cứu giúp mọi thứ. Bây giờ nhớ lại, thật là quá ngu."
Bọ ngựa tám cánh giơ tay lên, nhẹ nhàng liếm gai nhọn sắc bén bên trên.
"Tiếp theo, tao sẽ xé toang nội tạng của mày, cắt đầu của mày, lột da của mày, đem tất cả của mày về, làm bộ sưu tập mới của tao..."
"Tao thì không." Một giọng nói truyền ra từ trong làn sương mù màu tím.
"Tao chỉ thích mắt của mày."
"???!"
Sắc mặt bọ ngựa tám cánh thay đổi, gã đột ngột né về phía bên trái.
Đáng tiếc gã đã tính sai.
Xoẹt!!
Thanh kiếm màu bạc lóe sáng trong đại sảnh, lia vụt qua theo hình zíczắc, chỉ thoáng chốc đã xẹt qua hai mắt của gã.
"Song Trọng Phi Việt Trảm."
Thân thể Lâm Thịnh xuất hiện ở lối vào đại sảnh ngay sau lưng bọ ngựa. Cậu quỳ một chân trên nền đất, hai tay mở ra, tựa như bay lượn mà lại tựa như hai thanh kiếm.
Tách.
Một giọt máu tươi màu xanh lá từ ngón giữa của cậu chảy ra, rơi trên mặt đất. Lâm Thịnh đứng thẳng dậy, trên hai đầu ngón tay là đôi mắt màu xanh biếc óng ánh. Vào lúc này, cơ thể cậu lại giãn nở ra thêm một vòng nữa, giữa chân mày hiện ra mạch máu màu tím. Rõ ràng là cậu đã kích hoạt Thánh Huyết Nhiên Thiêu.
A a a a a!!!
Bọ ngựa tám cánh giơ hai tay lên che hốc mắt đang chảy máu đầm đìa của mình, ngẩng đầu điên cuồng la hét. Vẻ mặt Lâm Thịnh hết sức bình tĩnh, dù là kiếm hay nắm đấm thì đối với cậu cũng chỉ là công cụ mà thôi. Chỉ cần sử dụng chiêu thức phù hợp vào thời cơ thích hợp, thắng lợi sẽ dễ như trở bàn tay.
Cậu chậm rãi đi về phía bọ ngựa tám cánh. Hai tay cậu, giống như tay lại không phải tay, giống như nắm đấm lại không phải nắm đấm, biến hóa không ngừng. Hai con mắt không ngừng chuyển động qua lại trong tay cậu, nhưng mà vẫn không rơi xuống.
Bọ ngựa tám cánh không còn hai mắt, gã đau đớn, điên cuồng chém loạn xạ bốn phía, chém đến nỗi quầy tiếp tân và các ghế ngồi xung quanh đều nát bét.
Tiếng bước chân của Lâm Thịnh hấp dẫn sự chú ý của gã. Bọ ngựa dựa theo tiếng động mà xoay người lại, tám cánh chấn động, hai tay tăng thêm bốn gai nhọn, đồng thời hóa thành tàn ảnh đánh vào Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh đứng yên không cử động.
Cậu mặc kệ cho đòn tấn công của bọ ngựa tám cánh cắt vụt qua trước người một centimet, thất bại.
"A a a!!" Bọ ngựa tám cánh không ngừng gào thét, những chiêu thức trên tay giống như sóng biển điên cuồng khuấy đảo xung quanh.
Nếu không phải gã không ngờ chiêu thức của Lâm Thịnh sẽ biến hóa quỷ dị như vậy, từ nắm đấm mạnh mẽ đột nhiên biến thành kiếm thuật, thì gã cũng sẽ không rơi đến bước đường này.
Nhưng mà gã vẫn còn cơ hội! Chỉ cần chạy khỏi nơi này! Khi đó gã có thể cắn nuốt máu thịt mà tái tạo ra hai mắt một lần nữa!
Chỉ cần có thể còn sống rời đi!!
Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này!!
Chỉ cần...
Phập phập!!
Một cánh tay xuyên qua từ sau lưng gã cho đến trước lồng ngực. Lâm Thịnh đứng phía sau gã, cánh tay phải giống như sắt thép đâm thủng phía sau gã rồi nhô ra khỏi ngực.
"Nhìn thấy hy vọng à? Đáng tiếc... đều là giả."
Cậu rút tay ra, nhìn thân thể bọ ngựa tám cánh chậm rãi mất thăng bằng, nghiêng về phía trước rồi ngã "huỵch" xuống sàn.
"Tao... không cam lòng... Không cam lòng...!!" Bọ ngựa tám cánh ngã xuống, dường như còn có thể nhìn thấy vẻ đau đớn và oán hận trong hốc mắt đầy máu kia.
Lâm Thịnh vẩy vẩy máu tươi trên tay. Cậu cúi đầu nhìn xác con quái vật, đồng thời vận chuyển Thánh lực. Tất cả những vết thương trên người cậu lập tức phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, bắt đầu khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
"Trên thế giới này, mạnh được yếu thua, cạnh tranh sinh tồn luôn là lẽ phải. Bây giờ tao mạnh hơn mày, cho nên mày phải chết."
Cậu không nhìn cái xác đó nữa, xoay người ngồi xuống ghế ngồi đã bị phá hỏng.
Ở bên ngoài, các con non của bọ ngựa vẫn đang đuổi giết điên cuồng, giống như từ khi chủ thể chết, chúng trở nên ngày càng hung tàn. Lâm Thịnh không có ý định ra tay. Đây là thử thách, là thử thách cậu dành cho những người dưới tay mình.
Đám bọ ngựa này có vẻ rất mạnh, nhưng thật ra chỉ có năng lực đánh lén mạnh mẽ. Nếu chiến đấu trực diện, cho dù Saru bây giờ thì cẩn thận chút cũng tiêu diệt được.
Bên ngoài hội Thiết Quyền không ngừng vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết. Binh sĩ Hầm Giam và kiếm sĩ Hắc Vũ, còn có lực lượng cảnh sát mà Đạo Linh dẫn đến bắt đầu tiến hành đuổi giết các con non còn lại của bọ ngựa.
Tiếng súng giống như tiếng pháo không ngừng vang lên, ngày càng dày đặc hơn. Lâm Thịnh trông như đang ngồi nghiêm chỉnh bất động, nhưng thật ra là đang điều khiển Quạ Đen và Salodin phối hợp với hành động của cảnh sát.
Tiếng súng không ngừng vang lên, mãi đến khi trời mờ sáng mới thưa dần rồi im lặng hẳn.
Sau khi chết, các con non của bọ ngựa nhanh chóng hòa tan thành chất lỏng xanh biếc. Không giống như lúc trước, lúc trước đám bọ ngựa vẫn để lại thi thể, nhưng sau khi con chúa chết đi thì thi thể bọ ngựa cũng hòa tan, hóa thành vô số dịch nhờn màu xanh lá.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương