Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 138 : Chiến tranh ngầm (3)
Editor: Nguyetmai
Phập!
Tại một góc trong bóng tối.
Kiếm chữ thập màu đen đâm xuyên qua lồng ngực bọ ngựa, sau đó lập tức rút ra.
Máu không ngừng "phụt phụt" trào ra ngoài, quái vật bọ ngựa kia đã đầu lìa khỏi cổ, chỉ để lại thi thể không đầu ngã lăn dưới đất.
Kiếm sĩ Hắc Vũ lập tức biến thành khói đen, bay về phía trước.
Trong con ngõ nhỏ bên dưới, nơi khói đen vừa lướt qua, Đạo Linh đang đánh nhau với quái vật bọ ngựa ở trong góc tối, con này mạnh hơn mấy con bình thường một chút. Khi ông sắp không kiên trì được nữa thì một bóng đen xuất hiện.
Đột nhiên, cả người quái vật bọ ngựa cứng đờ. Trên cổ nó lập tức xuất hiện vết máu, đầu rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất.
Đạo Linh thở dốc, vội vàng nhìn theo hướng bóng đen rời đi. Chỉ thấy bóng lưng đang vội vàng rời đi của kiếm sĩ Hắc Vũ Quạ Đen.
Ban đêm trong thành phố Hoài Sa, khắp nơi đều đang xảy ra chém giết.
Ba giờ mười phút sáng, trong màn đêm bao trùm khắp thành phố, tại một góc nhỏ hẻo lánh, từng thi thể không phải là con người đang không ngừng ngã xuống. Cho dù ngày càng nhiều bọ ngựa ồ ạt tụ tập đến nơi này từ phía xa, thế nhưng tình thế vẫn chầm chậm nghiêng về phía hội Thiết Quyền.
...
...
"Chết nhiều như vậy!?! Vô dụng! Toàn là thứ vô dụng!!"
Trong rừng rậm tối tăm, bóng đen dừng lại động tác, lớn tiếng gào thét. Trước mặt gã là vô số viên thịt đỏ tươi, tất cả đều là thịt bằm lẫn vào nhau, sau đó lại vo thành khối cầu và đặt dưới đất. Bên ngoài viên thịt còn dính không ít dịch nhờn nhớp nháp, trông vô cùng buồn nôn.
Bóng đen há to miệng, nhồm nhoàm gặm một nửa viên thịt, không thèm để ý chất dịch nhờn bên trên.
"Hội Thiết Quyền... Cái thứ rác rưởi đó xuất hiện từ đâu?! Thừa dịp tao bị thương, ngay cả tôm tép cũng dám ló đầu ra phản kháng à?? Thật sự nghĩ rằng tao không dám ra tay hay sao?"
Bóng đen tức giận ném nửa viên thịt còn lại đi, chậm rãi kéo cơ thể lên khỏi mặt đất. Ở trước mặt gã, hai quái vật bọ ngựa nhanh chóng phát ra tiếng rít rít ngắt quãng, giống như là đang bẩm báo gì đó.
"Huy động tất cả con non ở gần đó." Bóng đen chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, đứng trên mặt cỏ dưới ánh trăng. Thứ đó rõ ràng là một con quái vật bọ ngựa hình người đỏ sậm, to lớn và mạnh mẽ hơn những con bọ ngựa khác rất nhiều.
"Chỉ là vài con tôm tép có chút sức mạnh! Thế mà lại dám chống lại tao..."
Gã đã không thể nhịn được nữa rồi. Ở miền Trung bị tên kia chèn ép, buộc phải chạy trốn đến vùng nông thôn này thì thôi đi, không ngờ đến đây còn bị một thế lực nhỏ không biết xuất hiện từ đâu ra sức chống đối.
"Xem ra là tao yên lặng quá lâu, làm cho mọi người quên mất danh tiếng trước kia của tao..." Bọ ngựa hình người cúi xuống, cầm lấy một cái áo choàng đen rộng ở phía sau, khoác lên che kín cả người.
"Đi thôi." Gã dẫn đầu đi về phía thành phố Hoài Sa.
Gã không muốn nhịn nữa rồi. Bây giờ, gã chỉ muốn dùng thời gian ngắn nhất, săn được thật nhiều thức ăn để chữa lành vết thương hoàn toàn, sau đó là giết hết đám rác rưởi dám phản kháng gã!
Về phần hội Thiết Quyền đã giết chết con non của gã, gã sẽ tiêu diệt hoàn toàn thế lực nhỏ này, biến chúng thành đồ ăn cho gã, để những người ngoài cuộc có thể nhìn rõ. Gã, Tasa Diba, cho dù lưu lạc đến nơi này, cũng tuyệt đối không phải là thứ mà lũ rác rưởi cũng có thể nhào lên cắn một cái!
Tốc độ của bọ ngựa hình người càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội vàng. Phía sau gã, vô số bóng đen cũng vội vã, chạy theo ào ào.
Thông qua các con non, gã đã biết được vị trí cụ thể của hội Thiết Quyền, hơn nữa gã cũng đã tập trung các con non ở gần đây lại, bắt đầu đuổi giết toàn bộ người trong hội quán. Gã chạy thẳng một mạch trên quốc lộ bọc quanh rừng rậm. Tốc độ của bọ ngựa hình người rất nhanh, chỉ mười mấy phút chúng đã tới ngoại ô thành phố Hoài Sa.
Dọc theo đường đi, càng ngày càng có nhiều con non tụ tập bên cạnh gã, số lượng đã vượt qua hai mươi con.
Trên đường, đám bọ ngựa cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong những xó xỉnh xung quanh, năng lực lẩn trốn mạnh đến nỗi làm người ta phải giận sôi gan. Cả quốc lộ dài dằng dặc chỉ còn mỗi một mình bọ ngựa hình người chạy như điên, thoạt nhìn thì tựa như chỉ có mình gã.
Lại qua hơn mười phút.
Bọ ngựa hình người tiến vào khu Hắc Thủy, không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi găng tay. Đó là một đôi găng tay da màu đỏ sậm, gã vừa đi vừa mang vào hai tay.
Dưới màn đêm, gã đứng trên đường lớn cách hội Thiết Quyền không xa. Gã ngước mắt nhìn lên, ở cuối con đường đối diện là một tòa nhà được xây dựng giống như trường học, cũng chính là mục tiêu của chuyến đi này của gã.
Xung quanh yên tĩnh, vắng vẻ đến đáng sợ.
Gần đây cứ liên tiếp xảy ra án mạng, nên vào buổi tối người đi đường cũng thưa hơn hẳn. Mọi người ngoan ngoãn trốn ở trong nhà, không dám đi ra ngoài.
Khu Hắc Thủy vốn là nơi hỗn loạn nhất, bây giờ có án mạng liên hoàn lại càng dễ xảy ra chuyện không may hơn.
Bên trái đường lớn, đèn đường nối tiếp nhau, chiếu sáng cả con đường.
Rầm!
Trong một góc tối phía bên trái, một gã binh sĩ Hầm Giam mặc giáp sắt đóng chặt một con bọ ngựa xuống đất. Ven đường phía bên phải, kiếm sĩ Hắc Vũ nhanh chóng giao chiến với bọ ngựa. Sau mấy chục chiêu liên tục, bọ ngựa bị cắt cổ, ngã xuống đất không dậy nổi.
Mỗi một binh sĩ Hầm Giam xen kẽ với kiếm sĩ Hắc Vũ đang không ngừng chém giết hai bên con đường dẫn đến hội Thiết Quyền. Người được gọi tập trung đến đây không chỉ là bọ ngựa, mà còn có bọn họ.
Đám bọ ngựa thừa dịp đêm tối mà xúm lại kia, mặc dù số lượng vượt xa bọn họ nhưng lực chiến đấu thì lại không bằng, cho nên hai bên cứ giằng co mãi. Bọ ngựa hình người không để ý đến binh sĩ và con non đang ra sức chém giết hai bên đường.
Gã sải bước trên đường, đi thẳng đến hội Thiết Quyền. Chỉ cần giết nhân vật chủ chốt ở đó, những người khác đều không đáng để lo. Gã cần phải chiến thắng một cách hoàn toàn, chiến thắng một cách nhẹ nhàng vẻ vang. Sau trận tàn sát đẫm máu này, gã sẽ chứng minh được với thế giới bên ngoài, chứng minh được với kẻ thù của gã. Rằng gã vẫn đáng gờm như trước! Gã vẫn còn rất mạnh!
"Tập hợp hết lại đây rồi à? Đều để bảo vệ hội quán đó? Đó là trụ sở chính của bọn mày à?" Bọ ngựa hình người lên tiếng, nở nụ cười, bước nhanh đi đến câu lạc bộ.
Rầm!
Một binh sĩ Hầm Giam im lặng vung kiếm xông lên, chém mạnh về phía lồng ngực của gã. Thế nhưng, thanh kiếm bị một cú vung tay của gã đập đến nỗi méo cả đi, binh sĩ cũng văng ra ngoài xa mấy mét, biến thành khói đen rồi biến mất.
Bọ ngựa hình người không để ý, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi, chỉ cần là thứ chặn đường gã, mặc kệ là kiếm sĩ Hắc Vũ, binh sĩ Hầm Giam, hay thậm chí là con non của gã, đều bị gã thẳng tay đánh bay. Sức lực của gã lớn hơn những người này rất rất nhiều.
Cho dù gã đứng yên mặc kệ binh sĩ Hầm Giam chém tới thì thanh kiếm bạc kia cũng không cắt được vỏ ngoài của gã. Độ chênh lệch ấy đã đạt đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách ba trăm mét ngắn ngủi đã bị thu hẹp.
...
...
Ban đêm hơi lạnh. Mặt trăng giống như lưỡi liềm treo trên bầu trời.
Bên trong hội Thiết Quyền vừa im lìm lại vắng vẻ, thậm chí ngay cả bảo vệ gác cổng cũng không có. Cả hội quán đều rất im lặng, tựa như không có người.
Rầm!!!
Cửa chính bị đập vỡ tan tành, biến thành nhiều mảnh vụn bay ra xa. Mảnh vụn văng vào vách tường và sàn nhà, tiếp tục bị luồng sức mạnh khổng lồ nghiền nát. Bên trên chỉ còn trơ khung cửa bị tàn phá, một đôi găng tay màu đỏ sậm chậm rãi thò vào, nắm lấy khung cửa.
Lâm Thịnh ngồi xếp bằng giữa đại sảnh, hai tay đặt ngang đầu gối, hai mắt khẽ nhắm, giống như đang chợp mắt.
"Không phải Hải Lam Chi Tâm... Cũng không phải Tháp Thiên Đường... Chỉ là một nhóm người cỏn con... Vậy mà không biết sống chết!"
Một bóng người cao lớn khoác áo choàng đen chậm rãi đi vào đại sảnh, đôi mắt nhìn chăm chú vào Lâm Thịnh đang ngồi xếp bằng. Gã chậm rãi đi đến, áo choàng trên người cũng từ từ mở tung, để lộ cơ thể bọ ngựa với vỏ ngoài cứng rắn ở bên dưới.
Gã định lập tức đóng đinh người này tại chỗ ngồi, để những tên phế vật ngu xuẩn này biết rõ hậu quả khi khiêu khích gã. Bọ ngựa hình người giơ tay lên, đầu ngón tay nhắm ngay Lâm Thịnh, luồng khí màu tím sậm không tên hiện ra, quanh quẩn xung quanh bàn tay gã.
"Mày đã thấy... cái chết thật sự chưa?" Đột nhiên, một giọng nói đột ngột truyền vào tai gã.
Bọ ngựa sững sờ, sau đó nhìn thấy hai mắt Lâm Thịnh mở ra. Cái thằng nhóc vốn chỉ là một kẻ bình thường trong mắt gã lại có đôi mắt màu vàng nhạt!!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương