Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 129 : Phân chia (3)

Khu vực biên giới tỉnh Anduin. Bên phải đường cao tốc, trong một khu núi hoang chỉ thấy một màu đen thăm thẳm. Vầng trăng khuyết treo trên cao tỏa ánh sáng bàng bạc, khiến mọi thứ nơi đây như chìm trong một màn sương mờ ảo và thần bí. Một bóng đen cao lớn lướt nhanh như gió băng qua núi rừng, ngang qua sườn núi dốc, lộn một vòng trong bụi cỏ rồi bay vút lên cao, nhắm thẳng đến đường cao tốc. Đúng lúc đó, một chiếc xe chở hàng to lớn màu đỏ đang lái băng băng trên quốc lộ với tốc độ cao. Bóng đen vụt đến, nhẹ nhàng đáp xuống nóc xe hàng, lẳng lặng nằm sấp mình trên đó. Xe hàng vẫn bon bon lăn bánh dọc theo đường quốc lộ. Bóng đen trên nóc xe cũng từ từ lớn dần, trở thành hình bóng một con người, cánh tay phải thì biến thành một quả cầu đen hình bầu dục. Phụt. Quả cầu trên cánh tay phải giống như đang đẻ trứng, chỉ một thoáng đã tạo ra thêm một quả cầu đen hình bầu dục khác lao thẳng vào bụi cỏ bên cạnh. "Săn thức ăn, chia ra, đi đi, chủ nhân cần thêm nhiều máu thịt hơn..." Một mệnh lệnh được truyền ra theo con đường thần bí nào đó, tiến thẳng đến chỗ quả cầu đen còn nằm trong bụi cỏ. Quả cầu đen lăn một hồi, cuối cùng ngừng lại ở phần trũng xuống giữa những bụi cỏ. Xoẹt... Một ánh sáng nhạt màu lục lóe lên bên ngoài quả cầu. Tiếp sau đó, một âm thanh vỡ vụn vang vọng lại. Những vết nứt chậm rãi xuất hiện trên bề mặt quả cầu. Chúng cứ lớn dần lên, càng ngày càng lớn hơn. Tách tách, toàn bộ khối cầu nổ tung, một bóng đen mờ ảo chui ra từ trong khối cầu. Bóng đen dùng tốc độ nhanh nhất vọt thẳng đến khu vực nội thành gần đó, chớp mắt đã biến mất giữa chốn núi rừng âm u. ... Hội Thiết Quyền. Lâm Thịnh ngồi trước cửa sảnh chính vắng tanh không một bóng người, trong tay là một bản ghi chép về các công việc gần đây. Với tư cách là người quản lý của hội Thiết Quyền, Saru đã làm rất tốt mọi việc. Mỗi lần xảy ra những chuyện đáng kể, cậu ta đều cẩn thận chép vào cuốn sổ ghi chú này để sau đó Lâm Thịnh có thể xem xét lại. Dưới sự trợ giúp của Đạo Linh và một vị theo võ đạo lâu năm vừa mới gia nhập, hai người giàu kinh nghiệm và sắc sảo này cùng với một anh chàng trẻ tuổi còn bồng bột, sung sức đã tạo thành một ban quản lý cấp cao của hội Thiết Quyền như hiện tại. Có đủ lực rồi, những cuộc cải cách diễn ra nhanh hơn và khả năng thích ứng cũng mạnh hơn. Trong bản ghi chép gần đây, Lâm Thịnh thấy được cái người theo võ đạo, tên là Rocina vừa gia nhập hội Thiết Quyền đã đưa ra đề nghị, để hội bắt đầu chính thức tham gia vào ban quản lý vận chuyển trên bến tàu. Ở bến tàu, các vấn đề rắc rối liên quan đến công tác đảm bảo an ninh thường xuyên diễn ra, có thể kể đến như trộm cắp, cướp bóc, người lao động tranh chấp công việc của nhau, các bang hội không cho thương nhân dỡ hàng, cố ý tăng giá… đủ loại vấn đề. Bởi vậy nên cơ hội làm ăn ở đó rất nhiều. Đề nghị của Rocina chính là, hội Thiết Quyền sẽ chiếm một khu vực ở bến tàu, tiến hành thu phí trị an và quản lý sân bãi. Cách này giúp cho hội Thiết Quyền chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã dần dần có lợi nhuận. Ban đầu, Lâm Thịnh còn phải đi cướp tiền để làm vốn vận hành, thế mà bây giờ, mỗi ngày đã lãi hơn mấy trăm tệ. Trừ đi tiền lương cho nhân viên, tiền chi phí bảo trì sân bãi và sinh hoạt phí cho học viên thì còn dư lại một ít tiền. "Cuối cùng cũng có một nhân tài am hiểu lĩnh vực kinh doanh..." Lâm Thịnh cảm thấy rất vui mừng. Cậu dự định sẽ dành chút thời gian để đi gặp người mới gia nhập tên Rocina kia. Nếu chỉ bằng một câu nói ngắn ngủn thì dĩ nhiên không nắm được bao nhiêu phần thông tin, nhưng cơ hội làm ăn ở bến tàu đã tồn tại lâu như vậy, chẳng lẽ lại không ai nhìn ra được? Chẳng lẽ tất cả những người khác cũng là kẻ ngốc sao? Trong chuyện này không chỉ liên quan đến thực lực, bối cảnh, mà còn cần sự cân bằng. Để có thể chen một chân vào nơi này mà không dẫn đến sự tranh chấp, bài xích của những thế lực bang hội và các bộ phận chính quyền ở bến tàu, cần phải có một năng lực không tầm thường. Phải biết rằng, câu lạc bộ cũ cũng chỉ có thể nhận được một việc lặt vặt tạm thời là đi tuần tra mà thôi. "Bây giờ số học viên đã lên đến hơn trăm người rồi?" Lâm Thịnh nhìn vào số liệu thống kê lượng học viên gần đây nhất. Số học viên trong hội là một trăm hai mươi mốt người, bốn hội viên và hai mươi ba nhân viên phục vụ. "Mới có một thời gian thôi mà đã xây dựng được thế lực lớn vậy rồi sao?" Lâm Thịnh gập sổ lại. "Sao rồi? Đại ca." Saru cầm theo hai ly cà phê đi từ sau lưng đến gần, sau đó ngồi xuống phần ghế bên cạnh Lâm Thịnh. Cậu ta đặt một ly xuống chiếc bàn trước mặt cả hai. "Tốt. Làm rất tốt." Lâm Thịnh cười: "Bây giờ, mỗi ngày cậu đều ngủ lại đây à?" "Đúng vậy đó, dù sao thì cha tôi cũng chưa bao giờ ngăn cản, nên cứ ở lại bên này cũng được." Saru thản nhiên đáp. "Hiện tại, hội Thiết Quyền của chúng ta đã được xem như một trong năm thế lực mạnh nhất ở khu Hắc Thủy. Mặc dù số lượng người không đông như các bang phái khác, nhưng số lượng học viên chúng ta thu nhận đều dám đánh dám liều." "Số lượng bấy nhiêu đây là đủ rồi, chúng ta không cần quá nhiều người, chúng ta chỉ cần người giỏi." Lâm Thịnh nêu rõ. "Rõ. Tôi lập tức căn dặn bọn họ không nhận thêm người nữa." Saru gật đầu. "Phía bên câu lạc bộ thì sao rồi?" Lâm Thịnh lại hỏi. Câu lạc bộ cậu đang nói đến dĩ nhiên chính là câu lạc bộ Thiết Quyền cũ. "Đã giải tán rồi." Saru nhún vai: "Chúng ta còn thu nhận thêm vài người có khí thế bên đó. Cũng là do bọn họ chủ động đưa ra nguyện vọng muốn gia nhập." "Đáng tiếc thật..." Lâm Thịnh thở dài một hơi. "Phải rồi đại ca, gần đây ở các thành phố bên cạnh, các vụ cướp của giết người ngày một nhiều, tôi có cảm giác mật độ còn nhiều hơn cả trước kia. Thực sự không bình thường cho lắm." Saru đột nhiên nói. "Ở Hoài Sa của chúng ta không có chứ?" "Tạm thời thì chưa, với lại hình như bang Bạch Bài đang chuyển dời địa bàn sang vùng khác." Saru thấp giọng đáp. "Cái gì? Dời địa bàn?" Giọng của Lâm Thịnh hơi ngập ngừng, vẻ suy tư hiện rõ trên mặt: "Bang Bạch Bài là băng nhóm xã hội đen lớn nhất Hoài Sa, cả về tài lực lẫn nhân lực đều rất mạnh, bọn họ không có lý nào lại dời đi được." "Thông tin này chắc chắn không sai đâu." Saru bật cười: "Trong hội có kha khá học viên có người thân làm việc trong chính quyền, thông tin họ nắm được không hề ít." "Thật thế à?" Lâm Thịnh cũng chưa thực sự tin tưởng. "Một tổ chức có nền móng vững vàng, khả năng tài chính dồi dào, người đông thế mạnh. Điều kiện tốt nhường ấy mà tại sao lại lựa chọn dời đi chứ? Rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì để đến nỗi phải đưa ra quyết định như vậy?" "Có nguy cơ phá sản? Hay không kiếm được tiền?" Saru suy đoán. "Không giống... Thôi đừng đoán linh tinh, đợi sau sẽ biết. Cứ yên lặng theo dõi tình hình biến chuyển thế nào đi." Lâm Thịnh giao phó nhiệm vụ. "Đại ca, bạch Bạch Bài đã nhả ra không ít mối làm ăn trên các lĩnh vực, chúng ta có nên chiếm lấy hay không?" Saru hạ giọng hỏi. "Từ từ, đừng tham lam vội. Nhất định sẽ có những bang phái khác ra tay, chúng ta cứ để bọn họ lên trước, quan sát tình hình xem thế nào." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp lời. "Vâng." Saru gật đầu. "Vậy đi, tôi về trước đã." Lâm Thịnh đứng dậy: "Cố lên, tôi cảm nhận được cậu sắp vượt qua giới hạn rồi." "Ánh mắt của đại ca quả nhiên tinh tường!" Saru bật ngón cái lên. "Về trước đây, nếu không có chuyện gì thì đừng kêu tôi, trừ phi cậu đột phá thành công." Lâm Thịnh dứt khoát xua xua tay như một ông chủ, sau đó đi đến trước cửa hội quán. Saru nhìn theo bóng lưng khuất dần giữa bóng đêm của Lâm Thịnh, không hiểu sao một cảm giác khó tả lại dâng lên trong lòng cậu ta. Lúc đầu, khi cậu ta và đại ca giao chiến, cậu ta còn có thể cảm giác được đại khái mức độ mạnh yếu của đối phương. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, chỉ cần đứng trước mặt đại ca, cậu ta sẽ thấy một áp lực rất lớn lấn át toàn thân, chứ đừng nói đến chuyện thực sự ra tay đánh nhau cùng Lâm Thịnh. Thật ra lúc nãy, cậu ta thực sự muốn mở miệng đề nghị Lâm Thịnh giúp cậu ta xem thử khả năng của mình đã tiến bộ được tới đâu. Thế nhưng cho đến phút cuối cùng, cậu ta vẫn không thể đưa ra lời khiêu chiến. "Thật không biết đại ca đã đạt đến tầng thứ mấy rồi, nhưng dù sao cũng không phải chuyện xấu gì, cứ coi anh ấy như Định Hải Thần Châm (*) của hội cũng được." Saru đứng dậy, vươn vai. (*) Hay được biết đến như gậy như ý (vũ khí) của Tôn Ngộ Không, là cây gậy cắm trong phủ đệ của Long Vương, giữ ổn định bình yên cho cả đại dương. "Mình cũng phải cố gắng thật nhiều, không thể để tụt lại quá xa so với đại ca." Reng... Reng... Đột nhiên, chiếc điện thoại di động trên người cậu ta réo vang. Saru nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi áo, liếc mắt nhìn qua màn hình, nụ cười trên mặt từ từ vơi đi. Cậu ta nhấn nút nghe. Giọng nói vang lên trong điện thoại vẫn là chất giọng khỏe khoắn của một ông trung niên mà cậu vốn đã nghe quen tai. "Là Saru phải không? Chú là chú Từ của cháu đây. Chỗ cha cháu có việc đột xuất phải đi xử lý ngay. Trong thời gian này, nếu cần gì, cháu cứ trực tiếp liên lạc với chú là được." Giọng nói nghe khá trẻ ấy là của Từ Hà, một người đàn ông nhã nhặn trong trí nhớ của Saru. "Cha cháu đâu ạ?" Saru hỏi, giọng lạnh nhạt. "Bên Hoài Sa cũng đã xuất hiện án mạng tương tự, hơn nữa hai vụ còn xảy ra trong cùng một đêm, ngài Hoài Ân đã đến hiện trường trước rồi. Chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn, theo chủ ý của ông ấy là trước khi phá được án, ông muốn cháu ngoan ngoãn về nhà, đừng ở bên ngoài chơi đùa, làm loạn nữa." Từ Hà đưa ra lời khuyên. "Hoài Sa cũng có rồi sao?" Saru cau mày: "Mà chú nói với ông ấy giùm cháu, cháu không phải đang chơi đùa!!" Cậu ta nhấn mạnh từng chữ một cho đối phương nghe. "Chú cũng chỉ chuyển lời thôi. Còn nữa, vụ án này mới xảy ra tối hôm nay, cách gây án giống hệt với các vụ ở những thành phố khác. Bọn chú nghi ngờ đây là vụ giết người hàng loạt. Quy mô gây án rất lớn, nên việc phá án cũng rất khó khăn." "Bây giờ ông ấy đang ở đâu ạ? Ở hiện trường vụ án sao?" Saru bỗng thấy lo cho cha mình. Mặc dù ông ấy luôn bận rộn với công việc chồng chất, không hề để ý, quan tâm đến cậu ta. Thế nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là ông ấy thật lòng yêu thương cậu ta. "Ừ." "Cháu biết rồi." Saru ngắt cuộc gọi. Cậu ta đứng trước cửa sảnh chính, yên lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định về thăm nhà. Cậu ta tự nhận rằng hiện giờ mình cũng có năng lực nhất định để tự bảo vệ bản thân trước súng đạn. Nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, dựa vào thực lực của bản thân cậu ta cũng có thể chống đỡ được. Vậy nên, Saru quyết định, mình sẽ về bên cạnh cha mình trước, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho ông ấy, chờ sau khi phá án xong là ổn thỏa rồi. Còn về chuyện của hội, cậu ta có thể chỉ huy, điều khiển từ xa thông qua điện thoại di động cũng được. Dù gì cũng còn ông lão Đạo Linh ở đó, tuyệt đối không có vấn đề gì. - ----