Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 130 : Tấn công mãnh liệt (1)

Ngày hôm sau. Lâm Thịnh đắm chìm trong việc luyện đàn, bởi vì không thể tiến vào giấc mơ nên cậu quyết định dồn hết tâm trí cả ngày vào việc tập chơi đàn hạc Huyết Lam. Cậu phát hiện ra, dùng món đồ này để tu luyện, tốc độ tăng trưởng của Thánh lực cũng nhanh hơn mấy phần. Cho nên cậu chẳng muốn lãng phí chút thời gian nào nữa. Chỗ cậu không xảy ra vấn đề gì, nhưng ở bên hội Thiết Quyền lại có chuyện rắc rối nảy sinh. Saru về nhà rồi. Sau khi cậu ta bàn bạc với Đạo Linh xong thì một thân một mình trở về nhà, nói là có chuyện quan trọng cần phải xử lý, muốn xin phép nghỉ vài hôm. Công việc trong hội mấy hôm nay, sẽ giao cho ông cụ Đạo Linh giải quyết. Lâm Thịnh ở nhà nhận được điện thoại của Saru, nên cũng đã biết chuyện. Sau khi Saru có việc rời đi, rất nhiều chuyện của hội Thiết Quyền đều giao lại hết cho Đạo Linh và người mới gia nhập là Rocina. Lâm Thịnh lại đến hội quán xem xét tình hình. So với lúc Saru ở đây, những quy tắc do hai người họ đưa ra cũng giúp cho không khí trong hội yên ổn hơn rất nhiều. Tuy nhiên, mặc dù ổn định hơn, nhưng vẻ kiên quyết cải cách khi trước thì lại không còn. Sau khi biết được không có thêm chuyện gì phát sinh, Lâm Thịnh cũng không quá để tâm đến chuyện ở hội Thiết Quyền nữa. Thay vào đó, cậu trở về nhà và chuyên tâm, say mê tập luyện đàn. Cùng lúc đó, tỷ lệ án mạng xảy ra tại thành phố Hoài Sa cũng bắt đầu tăng nhanh. ... ... Hội Thiết Quyền. Đạo Linh đang ngồi ngay ngắn trong phòng luyện tập, hơi thở kéo dài. Thánh lực trong cơ thể như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy qua, không ngừng chữa lành các vết thương vẫn hằn sâu trên cơ thể trước kia, khôi phục các tế bào cơ thể đã lão hóa. Cộc cộc cộc… Cửa phòng luyện tập bị gõ vang, có giọng nói phát ra từ phía ngoài. "Thầy Đạo Linh, xảy ra vài chuyện, có thể phải cần người xuống đó xử lý." Đạo Linh chậm rãi mở mắt, một sắc vàng lóe lên nơi đáy mắt ông. "Có chuyện gì?" Ông thở dài một tiếng, bình tĩnh hỏi. "Liên quan đến việc tối hôm qua, trong thành phố đột nhiên xuất hiện mấy kẻ trộm cắp lẻn vào nhà giết người, cướp của." Cậu chàng ngoài cửa nhanh chóng trả lời. "Sao?" Đạo Linh hơi ngạc nhiên. Saru không có ở đây, ông trùm là Lâm Thịnh lại không để tâm đến công việc, chỉ biết ngày đêm tu luyện. Vì có kiểu người đứng đầu như thế, cho nên mục đích chính và quan trọng nhất của toàn bộ hội Thiết Quyền, đương nhiên cũng là kiếm tiền, tu luyện, kiếm tiền, tu luyện. Lúc trước, ông cũng nghe vài học viên nhắc với mình những chuyện có liên quan đến việc đột nhập cướp của, giết người. Theo quan điểm của ông, chỉ cần không chọc đến hội Thiết Quyền thì cũng không cần quan tâm mấy chuyện này. Thời gian gần đây, ở thời đại này, chính trị bất ổn, bộ máy thượng tầng của Tịch Lâm cũng đã thối rữa đến cả gốc rễ. Đủ loại vụ án xảy ra khắp nơi nơi, muốn xen vào cũng không đủ sức mà can thiệp. Chỉ cần hội Thiết Quyền sóng yên biển lặng, ông cũng không muốn suy nghĩ đến nhiều chuyện. Nhưng bây giờ... Đạo Linh đứng dậy, mở cửa. Người đứng ngoài cửa là một học viên trẻ tuổi hơi thấp, cậu ta cung kính cúi đầu báo cáo sự việc. "Thầy Đạo Linh, điểm quan trọng nhất là, có học viên trong hội cũng đã xảy ra chuyện..." "Cái gì?" Đạo Linh nhướng mày: "Nói rõ ràng xem, là ai gặp chuyện? Mức độ nghiêm trọng thế nào?" Saru vừa mới đi khỏi, trong hội đã xảy ra chuyện, việc này như một cái tát giáng thẳng vào mặt Đạo Linh. "Hôm nay trong lúc điểm danh, không thấy Từ Uyển Thanh đến. Người thân trong gia đình cô ấy có gọi điện báo, nói nhà cô ấy xảy ra chuyện rồi. Từ Uyển Thanh bị thương nặng phải vào viện, người nhà cô ấy một chết một bị thương nặng." Học viên trẻ tuổi nhanh chóng đáp lời. "Một chết một thương nặng..." Sắc mặt Đạo Linh trở nên nghiêm trọng: "Chuyện này đã thông báo tới chủ tịch Lâm hay chưa?" "Vẫn chưa báo, chúng ta cũng không có cách nào liên lạc với chủ tịch ạ." Học viên giải thích. Đồng thời, sự căm giận cũng hiện rõ trên gương mặt cậu. "Không ngờ lại có kẻ dám xuống tay với hội Thiết Quyền của chúng ta. Thầy Đạo Linh, bây giờ trong hội đã có không ít người đưa ra đề xuất, muốn mọi người cùng nhau tìm ra hung thủ, giúp Từ Uyển Thanh trả thù!" "Tình hình vết thương của Từ Uyển Thanh như thế nào?" Đạo Linh trầm giọng hỏi. "Tay trái bị gãy... Rất có khả năng là không thể nối lại..." Cậu con trai cúi đầu, cố gắng kiềm chế. "..... Thông báo cho quản lý Saru trước đã." Đạo Linh giao việc: "Sau đó nhắc nhở mọi người ra vào hội quán nhớ tìm bạn đi cùng, đừng đi một mình." "Không phải... Thầy Đạo Linh, lúc trước bọn em cũng có liên lạc với quản lý rồi, có điều số điện thoại cậu ấy để lại không gọi được." Học viên gấp gáp đáp lời. "Sao cơ???" Đạo Linh chớp mắt, một dự cảm xấu đột ngột xuất hiện trong lòng. "Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện xem xét trước đã." Ông trầm giọng nói: "Ngoài ra, lập tức cắt cử người đến thông báo cho chủ tịch. Địa chỉ nhà cậu ấy là ở..." Ông nhanh chóng nói lại địa chỉ nhà của Lâm Thịnh cho người kia. "Dạ!" ... Saru đi ngay sau lưng cha mình là Hoài Ân một quãng không xa, cẩn thận quan sát hai thi thể quái dị đang nằm trên đất. Những thi thể đó nhìn giống như con bọ ngựa, từ đầu đến chân xanh sẫm, vỏ ngoài cứng rắn, ngoài ra còn có những gai nhỏ vụn phủ khắp người. Nhưng mà một con bọ ngựa có thể to đến vậy ư? Trong lòng cậu cảm thấy không thể tin nổi. Hai thi thể này đều cao hơn người thường, vết thương trí mạng đều nằm trên ngực. Nơi đó có một cái lỗ lớn do súng bắn tỉa hạng nặng bắn thủng. Máu xanh nhạt nhớp nháp chậm rãi chảy ra qua miệng vết thương. "Thứ này chính là hung thủ đánh lén, gây ra án mạng đó sao?" Cha Saru, Hoài Ân đứng lên trầm giọng hỏi. "Vâng thưa Bộ trưởng, lúc chúng tôi phát hiện ra chúng thì hai con quái vật này đang định phục kích giết chết một đôi tình nhân ở ngay gần đây." Một người đàn ông mặc âu phục đen đứng cạnh đó trầm giọng đáp lời. "Đã lấy mẫu đem đến phòng thí nghiệm hay chưa?" Hoài Ân hỏi. Ông đứng lên, nếu như chỉ nhìn thoáng qua vẻ ngoài, thì bộ âu phục đỏ nhạt khoác trên người cùng phong thái nho nhã của ông hoàn toàn trái ngược với kiểu ngổ ngáo, ngang tàng của Saru. Rất khó để khiến người ta tin hai người bọn họ thực sự là cha con. "Đã đưa đi rồi ạ. Ngoài ra, bên Phó bộ trưởng Smith báo lại là đã tìm được manh mối mới, mời ngài qua đó xem thử một chút." "Được rồi." Hoài Ân gật đầu rồi quay sang Saru, trầm giọng nói: "Con muốn đi cùng không? Nếu con đã tới tận đây rồi, cũng nên để con biết một số chuyện mà lúc trước cha luôn giấu." Saru cúi đầu liếc mắt nhìn hai thi thể kia thêm một lần nữa, rồi dứt khoát gật đầu. Thế nhưng hai người lại không hề mảy may để ý, trong hơn mười người vẫn đang đứng bảo vệ xung quanh, có ít nhất hơn nửa trong số đó đang âm thầm đánh mắt nhìn sang nhau, ánh lên trong mắt họ là một biểu cảm đầy khó hiểu. Một cách âm thầm, ở ngay tại nơi mọi người đang đứng, không biết từ lúc nào mà tín hiệu điện thoại di động của tất cả đã bắt đầu bị một tần số bí ẩn quấy rối, làm nhiễu sóng. ... "Có ai đó đã giết chết con non của ta..." Giữa màn đêm u tịch của núi rừng, một con bọ ngựa to lớn chậm rãi bò dọc theo cành cây to đương rủ xuống. "Thú vị đấy... Nhiều nơi như vậy mà không có động tĩnh gì, ngược lại ở một bến tàu nhỏ, lại mất đi con non..." Một tia sáng nhỏ màu đỏ ánh lên nơi đáy mắt con bọ ngựa, dường như nó đang vận chuyển một năng lực nào đó để tra hỏi tin tức về các con non. Không lâu sau đó, màu đỏ trong con mắt nó chợt ngưng lại, chậm rãi lóe sáng lên. "Tìm được rồi..." "Luôn có mấy kẻ cứng đầu cứng cổ muốn vùng vẫy, ngoan ngoãn sống chẳng phải tốt hơn à?" Bọ ngựa há mồm, thè ra chiếc lưỡi dài đỏ lòm. "Đi xử lý đi, số bốn." "Vâng!" Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đột nhiên nhảy vọt lên. Vút! Một giây sau, nó cũng đã biến mất giữa rừng cây u ám. ... Ầm!!! Lâm Thịnh đấm một quyền thật mạnh lên ngực Khiên Thánh Tàn Bạo, đồng thời bản thân cậu cũng bị một cú tấn công bằng khiên đánh thẳng vào đầu. Đầu cậu hơi choáng váng, con ngươi vàng nhạt đột nhiên trợn to. Sau khi cơ thể ổn định, cậu giữ chặt lấy Khiên Thánh Tàn Bạo rồi lao tới đấm một cú. Lên gối phải, huých cùi chỏ! Ầm!! Đi cùng với sức mạnh kinh khủng là một mảng lớn bụi bặm bắn ra từ nơi bị đánh trúng trên người Khiên Thánh Tàn Bạo. Gã lảo đảo lui về sau hai bước, giơ cao tấm khiên lên nện xuống thêm một cú nữa vào người Lâm Thịnh. Ầm!! Một tay cậu đưa thẳng lên chặn lại tấm khiên rồi đẩy mạnh tới trước. Trong nháy mắt, Lâm Thịnh giơ chân quét ngang một cú như đạn bay pháo nổ, giáng thẳng vào tấm khiên của Khiên Thánh Tàn Bạo. Những âm thanh choang choảng chói tai do kim loại va vào nhau vang lên ầm ĩ. Khiên Thánh Tàn Bạo cũng không thể giữ nổi thăng bằng nữa, gã bị cú đá này làm nghiêng hẳn sang một bên, ngã nhào ra đất.